Một câu con trai khiến Sở Mặc lệ rơi lã chã.
Trầm mặc thật lâu, hắn lại ngẩng đầu nhìn phụ thân:
- Thật sự sẽ không thay đổi chủ ý sao?
- Một lão nhân sắp chết như ta, thay đổi chủ ý gì?
Sở Thiên Cơ nhíu mày xua tay:
- Được rồi, ngươi cũng ở đây theo giúp ta nhiều ngày như vậy, xem như tận hiếu đi, khẩn trương đi làm chuyện của ngươi đi.
Sở Mặc thở dài một tiếng, sau đó quỳ xuống cung kính dập đầu lạy ba cái với Sở Thiên Cơ.
Đứng lên, cũng không quay đầu lại rời đi.
Bên ngoài, Từ Nam lệ rơi đầy mặt đứng ở nơi đó, có chút đáng thương nhìn Sở Mặc. Nhiều ngày như vậy, nàng cũng đã sử dụng rất nhiều biện pháp, làm nũng, thậm chí một khóc hai náo ba thắt cổ cũng đã dùng.
Lão đầu căn bản là thờ ơ, mặc cho ngươi có thể nào hắn cũng đều bất động.
- Cùng ta rời đi.
Sở Mặc nhìn Từ Nam, trong lòng thương cảm.
Từ Nam do dự một chút, cuối cùng vẫn lắc đầu:
- Ta không đi, ta phải ở chỗ này với cha.
Sở Mặc có chút không ngờ nhìn thoáng qua Từ Nam.
Từ Nam mặc váy màu xanh đậm ngẩng mặt lên, nhìn Sở Mặc, nghiêm túc nói:
- Ca, ta cũng không thèm thân phận công chúa Sở thị nhất mạch. Thậm chí… nếu không phải là bởi vì người ta sùng bái nhất là ca ca, ta cũng không thèm! Ta chỉ muốn ở lại chỗ này, chiếu cố cha, phụng bồi cha!
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thi-thien-dao/1865404/chuong-1544.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.