Với gia tộc Đế Chủ Đan Thần mà nói thì cảnh giới của y chẳng coi là gì, nhưng trong Thần Đan Thành này, cũng được tính là có chút tiếng tăm.
Cho nên, ngữ khí của y rất hung hãn.
Trực tiếp quát người bên trong lăn ra đây.
Người bên trong thì không thấy lăn ra, mà chỉ thấy một bàn tay to trực tiếp túm cổ lôi y vào.
Đan Phúc Sinh rơi vào trạng thái mờ mờ mịt mịt, trên mặt viết rõ chữ “ngơ” to đùng. Sau đó, y chợt thấy một thanh niên dung mạo bình thường đang ngồi kia nhìn y lạnh lùng. Trên người thanh niên kia dường như mang theo một luồng uy áp khó có thể tưởng tượng được, khiến y có cảm giác không thở nổi, hai chân như nhũn ra, cảm giác sắp quỳ rạp xuống trước mặt thanh niên đó.
- Ngươi… ngươi là ai? Ngươi có biết ta là ai không? Đan Phúc Sinh cảm thấy có chút mất mặt, cuộc đời này y chưa từng ra khỏi Thần Đan Thành, càng chưa từng tiến vào Huyễn Thần Giới. Mọi hiểu biết của y đều chỉ gói gọn trong tòa thành này, trong số tu sĩ ở đây.
Cho tới nay, thân phận nô bộc của Đế Chủ Đan Thần vẫn là vũ khí lợi hại để y huênh hoang với bên ngoài. Chỉ cần y để lộ thân phận này ra, mặc cho đối phương có mạnh mẽ cỡ nào, cứng rắn cỡ nào, cho dù là một Chân Tiên, cũng lập tức liền yên lặng!
Sau khi Đan Phúc Sinh nói ra những lời này, cảm giác dường như bản thân lại có thêm chút dũng khí,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thi-thien-dao/1865370/chuong-1510.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.