- Đã sắp tới rồi, chủ nhân có an bài gì không? Có muốn ta đi trước làm mồi nhử, thu hút sự chú ý của bọn họ không?
Cái Thế Hống nóng lòng muốn thử.
Biên Khai Vũ không nhịn được liếc mắt:
- Ngươi xông vào làm gì? Ngươi là Chuẩn thánh dược chứ không phải Chuẩn thánh nhé.
Cái Thế Hống ấm ức:
- Đánh một chút thôi, sợ gì chứ. Tốc độ của ta rất nhanh, chờ lúc bọn họ kịp phản ứng ta đã cướp hết Đế Chủ đại thuốc rồi.
- …
Sở Mặc và Biên Khai Vũ câm nín, xem ra nó chỉ quan tâm có thế mà thôi.
- Đừng nóng vội, đám Đế Chủ đại dược kia không thoát được đâu.
Sở Mặc thản nhiên nói.
Biên Khai Vũ gật đầu:
- Ta cảm giác chúng ta không nên tùy tiện xông vào nếu không, có thể xúc động trận pháp ở đây đấy.
- Ngươi cảm giác được chỗ này có pháp trận ư? Cái Thế Hống hỏi.
Biên Khai Vũ đỏ mặt, kéo miệng nói:
- Không có.
- Ta cũng đâu cảm giác được đâu.
Mắt Cái Thế Hống lóe lên.
- Nhưng ta có thể cảm nhận được có nguy hiểm.
Thực vật tu hành ở Tiên Thiên trở lên đã có năng lực cảm ứng cực tốt, huống chi Cái Thế Hống là Chuẩn thánh dược. Sở Mặc hạ giọng nói:
- Đi theo ta.
Sở Mặc nhảy xuống từ người Cái Thế Hống, đi lên phía trước nói:
- Nhớ kỹ, không được để mất dấu nếu không các ngươi có thể bị vây
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thi-thien-dao/1865345/chuong-1485.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.