- Ta cảm thấy bọn họ có điểm lạ.
Quách Văn Xương lập tức lấy ra truyền âm thạch:
- Ta muốn báo chuyện này lên, nếu chẳng may... chúng ta thật sự thành công, nhưvậy có thể lập công trước khi lợi dụng Lưu Vân hấp dẫn Sở Mặc!
Từ Yên vẫn từ chối:
- Nhưng nếu đoán sai, người ta chính là thổ dân thì sao? Thế chẳng phải ngươi sẽ mất điểm trước mặt chủ nhân?
- Ngươi nói cũng có lý...
Quách Văn Xương trầm ngâm, sau đó Từ Yên:
- Không đúng... Yên nhi, ngươi nói không thấy họ dị thường. Có phải ngươi có lòng khác?
Quách Văn Xương nói xong, lạnh lùng đe dọa nhìn Từ Yên, trong ánh mắt lạnh như băng.
Từ Yên cố làm cho mình điềm tĩnh, nhìn Quách Văn Xương ôn nhu nói:
- Văn Xương, tâm ý của ta chẳng lẽ ngươi không hiểu? Việc đã đến nước này, sao ta còn có ý khác được?
Quách Văn Xương thở dài:
- Yên nhi, chúng ta cùng nhau lớn lên, cùng nhau tu luyện, cùng nhau mạo hiểm, nhiều năm như vậy gần như không hề tách ra. Nhất cử nhất động của ngươi, tâm tư của ngươi... sao ta không nhìn ra? Ta... Ta không muốn giết ngươi, Cường Tử chết rồi, Ngô Duyệt cũng đã chết, bọn họ đều chết hết... Ta, ta không muốn đến lúc huy hoàng cường thịnh lại chẳng còn cố nhân nào ở bên ủng hộ. Ngươi, sao ngươi phải như vậy?
Mặt Quách Văn Xương lộ ra vẻ thống khổ rồi dần trở nên dữ tợn:
- Yên nhi, ngươi nói cho ta biết, ngươi
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thi-thien-dao/1865285/chuong-1424.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.