Tào Thái Dung nói:
- Nói cách khác, hắn chỉ cần một câu, ngươi phỏng chừng phải rời khỏi đại nhân bên cạnh.
- Hắn dựa vào cái gì?
Phạm Dương có chút thấp thỏm không yên đứng lên:
- Trước kia chính là hắn đả thương ta …
- Khi đó người ta cũng không biết rằng ngươi là ai.
Tào Thái Dung thản nhiên nói:
- Dù sao là bạn bè, ta hy vọng ngươi có thể thu lại những tâm tư không nên có, đi theo đại nhân, tin là sau này chúng ta sẽ có đường ra tốt hơn.
- Ta khó có thể chịu được.
Hai đầu lông mày Phạm Dương mang theo một chút ác khí.
- Hay là như thế này, ta khuyên ngươi chủ động rời đi đi.
Tào Thái Dung có chút bất đắc dĩ nhìn Phạm Dương:
- Tính tình của đại nhân, ta và ngươi hẳn là đều hiểu rõ, người và chuyện nàng để ý, tuyệt sẽ không cho phép bất cứ kẻ nào đi phá hư.
Phạm Dương sắc mặt tối tăm, do dự một chút, nói:
- Ta không đi, ta không tin đại nhân sẽ tuyệt tình với ta như thế.
Tào Thái Dung thở dài:
- Nếu ngươi không sinh ra tâm tư khác, đại nhân tự nhiên sẽ không. Nhưng...
Lời tiếp theo, Tào Thái Dung cũng không nói, nàng tin là Phạm Dương hiểu đấy.
Phạm Dương đích xác đã hiểu, nhưng ánh mắt nhìn Sở Mặc, vẫn rất là phẫn hận.
Sở Mặc hình như có nhận thấy, nhưng không quay đầu lại. Với hắn mà nói, người tùy tùng anh tuấn
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thi-thien-dao/1865276/chuong-1415.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.