Thế hệ tu sĩ trẻ tuổi hôm nay trên Thiên Lộ mạnh mẽ vô cùng, quét ngang tu sĩ cùng thế hệ, nhìn như phong quang vô hạn, kỳ thật trong lòng cất giấu đau xót khó có thể tưởng tượng.
Long Thu Thủy nghẹn họng trân trối nhìn Sở Mặc, sau đó hít sâu một hơi, ngửa mặt lên trời phát ra một tiếng rít gào:
- Từ hôm nay trở đi, ta Long Thu Thủy, cải danh Long Hận Thủy!
Sở Mặc nhìn hắn. Nghiêm trang mà nói:
- Hay là ngươi đổi tên Long Hận Mặc đi, hận ta không sao, nhưng hận Thủy thì không tốt. Hơn nữa, Long rời khỏi nước sao sống, cái tên này không tốt!
Một lời nói ra,, bốn phía đều yên tĩnh, tất cả mọi người có cảm giác muốn té xỉu.
Long Hận Mặc... Long Thu Thủy hận Sở Mặc.
Đây nếu là chính Long Thu Thủy đặt cho bản thân cái tên này, ít nhiều còn có thể cho qua. Bị người ức hiếp quá, đặt cho bản thân mình miễn cưỡng bản thân, khích lệ chính mình, cũng không có gì lớn.
Trong giới tu hành, đem tên mình đổi thành như vậy cũng có khối người làm vậy.
Vấn đề mấu chốt là Sở Mặc đưa cho Long Thu Thủy cái tên này!
Sao chơi được như vậy?
Quả thực làm người ta dở khóc dở cười, không biết nói cái gì cho phải.
Tương lai truyền đi, mặt của Long Thu Thủy nhất định quét đất rồi. Hắn đời này cho dù cách không cách nào thoát khỏi bóng ma của Sở Mặc. Cho dù một ngày kia Sở Mặc chết rồi, hắn
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thi-thien-dao/1865274/chuong-1413.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.