Tần Khiếu Thiên cười lạnh nói:
Sao? Muốn động thủ sao? Tiểu hổ đừng xúc động, hậu quả ngươi không đảm đương nổi!
Rồi lại nhìn Sở Mặc, cười gằn nói:
Sở thị hậu nhân hả? Người khác sợ Sở gia, lão tử không sợ! Mười vạn năm trước Sở gia còn có tư cách xưng hùng Thiên giới, nhưng một vạn năm sau Sở gia chính là kẻ sa cơ thất thế mà thôi. Còn cho mình có thân phận khó lường? Ha ha ha ha, Sở gia có mạng lưới quan hệ sao? Sở Thanh... Tự ngươi nói mạng lưới quan hệ của Sở gia mạnh hay Tần gia mạnh? Không có nhân mạch... Sở gia tính là cái thá gì? Nhìn ánhmắt phẫn nộ lại không thể làm gì kia, buồn bực? Bi ai? Cảm thấy nhân sinh thật bi kịch đúng không? Ha ha ha ha, lão tử thích nhất hành hạ những kẻ luôn tự cho là đúng như các ngươi đó.
Nói đủ chưa?
Sở Mặc bình tĩnh nói.
Nói đủ rồi thì sao, chưa đủ thì sao? Ngươi dám quản ta?
Tần Khiếu Thiên liếc xéo Sở Mặc, căn bản không đặt Sở Mặc vào mắt.
Nói đủ rồi thì cut ra ngoai.
Sở Mặc nhìn Tần Khiếu Thiên, vẫn là vẻ mặt bình tĩnh nói.
Người biết Sở Mặc đều biết, khi Sở Mặc càng bình tĩnh thì càng đáng sợ! Bởi vì khi đó, Sở Mặc đã chuẩn bị ra tay bất cứ lúc nào!
Ha ha ha ha ha, lão tử không lăn, lão tử xem ngươi làm thế nào?
Tần Khiếu Thiên dùng ngón tay chỉ Sở Mặc:
Tiểu tử, ngươi nên cảm thấy may mắn,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thi-thien-dao/1865254/chuong-1393.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.