Chương trước
Chương sau
Tuy rằng Ma Quân không biểu lộ gì, nhưng Sở Mặc rất rõ người kiêu ngạo như sư phụ dù mừng cho thành tựu của đồ đệ thì sâu trong nội tâm vẫn có chút mất mát.

Nhớ năm đó ở Nhân Giới, Ma Quân uy phong cỡ nào, quả thực chính là ngạonghễ thiên hạ!

Ma Quân dũng mãnh không chỉ ở Nhân Giới. Trở lại Tiên giới vẫn khí phách vô song.

Theo Sở Mặc, những đại nhân trẻ tuổi đó so với sư phụ đúng là quá yếu nhược!

Thế nào là niềm tin vô địch? Sư phụ đó mới chính là vô địch! Chẳng cần tự tin vì ông chính là vô địch!

Nhưng ở Tiên giới hậu kỳ, khí phách đó của Ma Quân thu liễm đi nhiều. Cảm giác này khiến Sở Mặc thấy như anh hùng tuổi xế chiều. Hắn hy vọng sư phụ có thể tỉnh lại, nhưng lại không biết phải an ủi như thế nào. Tu hành giới tàn khốc, thiên phú chính là thiên phú, không ai có thể thay đổi gì.

May mà Ma Quân có thiên phú có cơ duyên đấy, sư nương Tiểu Điệp cũng vậy!

Bọn họ đã trực tiếp bước vào cảnh giới Đế Chủ, còn là bậc cao, ra khỏi Thiên Lộ chính là bá chủ một phương rồi. Ma Quân vô địch đã trở lại!

Nguyệt Khuynh Thành và Hổ Liệt cũng vui cho Sở Mặc, Sở Mặc càng mạnh họ càng vui vẻ.

Sau đó, lại có rất nhiều tin tức chậm rãi truyền tới.

Nhóm đại nhân trẻ tuổi bước vào Thiên Lộ cũng bắt đầu đột phá. Nhưng không phải ai cũng có thể trở thành Đế Chủ bậc cao, đại bộ phận đột phá rồi cũng chưa rời Thiên Lộ. Điều này nói rõ, bọn họ còn có không gian đi lên.

Tin đồn về Sở Mặc không nhiêu, bởi vì mấy cuộc chiến của hắn hầu như không có ai chứng kiến.

Sở Mặc cùng Hổ Liệt, Nguyệt Khuynh Thành không tự thêm hương, kẻ chiến bại càng không có mặt mũi để nói.

Nhưng vẫn truyền ra một tin.

Là Tề Bác tự phát:

Ta đánh với Sở Mặc một trận, không tự phong cảnh giới cũng không thể thắng. Cho nên từ giờ ta rời khỏi hàng ngũ đại nhân trẻ tuổi, về sau nhìn thấy ta thì đừng gọita là đại nhân.

Tin tức này làm nhiều người khiếp sợ, còn cảm thấy khó tin.

Tề Bác là ai? Đó là người nổi bật trong các đại nhân trẻ tuổi!

Dù đánh với các đại nhân khác, tỷ số thắng của hắn cũng cực cao!

Từ ngày thành danh hắn chưa từng thất bại, sao trong tình huống không tự phong tu vi lại không đánh bại được Sở Mặc?

Tuy rằng Tề Bác không nói mình bị đánh bại, dù lây cảnh giới thật của hắn không thể đánh bại Sở Mặc chính là đã bại! Bởi vì ai cũng biết, cảnh giới của Sở Mặc không bằng Tề Bác! Nếu song phương đánh ngang, như vậy Tề Bác tám chín phần mười đã thua!

Sở Mặc thật sự mạnh như vậy sao?

Rất nhiều tu sĩ trên Thiên Lộ không phục, quyết định nhìn thấy Sở Mặc phải cùng hắn phân cao thấp.

Thiên kiêu bước vào Thiên Lộ có ai không kiêu ngạo? Có ai không có niềm tin vô địch?

Nếu bọn họ có thể đánh bại Sở Mặc, thế chẳng phải nói họ siêu việt hơn Tề Bác sao?

Dù Tề Bác nói rời khỏi hàng ngũ đại nhân trẻ tuổi thì mọi người vẫn coi hắn làđại nhân trẻ tuổi.

Khổng Hoành Nghĩa phao tin, nhìn thấy Sở Mặc, nhất định sẽ đánh bại hắn!

Đây đã là lần thứ hai.

Nguyệt Khuynh Thành và Hổ Liệt có chút oán giận, nhất là Hổ Liệt, càng kiên định quyết tâm ăn cánh khổng tước nướng.

Sở Mặc không có quá nhiều cảm giác, nghe tin chỉ cười cười. Không nói gì.

Nếu như đây là tin tức tốt thì cũng có rất nhiều tin không tốt truyền tới.

Có rất nhiều tu sĩ đã ngã xuống trên Thiên Lộ. Thiên Lộ nhìn như bình an, kì thực sung mãn nguy cơ!

Có thiên kiêu vì hấp thu quá nhiều tinh khí mà nổ tung!

Có tu sĩ gặp thổ dân trên Thiên Lộ, phát sinh xung đột, bị chém.

Trên Thiên Lộ có vài sinh linh hùng mạnh bắt đầu phát động công kích...

So với tin tốt phấn chấn lòng người thì mấy tin tức này truyền lưu nhiều hơn, rông hơn.

Thiên Lộ vốn không yên ổn, cảm thấy tiến vào có thể được cơ duyên thì đúng là đầu óc có vấn đề.

Hổ Liệt trầm giọng nói. Nguyệt Khuynh Thành gật đầu:

Đúng vậy, ta cũng nghe nói sinh linh trên Thiên Lộ vô cùng đáng sợ, còn có thổ dân tu sĩ, bọn họ phần lớn tập trung ở sâu trong Thiên Lộ. Nếu không thể trong thời gian ngắn đi đến Thiên Lộ của mình, thật sự xâm nhập vào sâu bên trong, tinh khí càng dày đặc thì càng nguy hiểm.

Sở Mặc nghĩ đến câu nói vị thánh nhân lưu lại, nói để lại cơ duyên cho mình ở Thiên Lộ, nhưng đến giờ hắn vẫn chưa tìm được.

Có lẽ cơ duyên của hắn ở sâu trong Thiên Lộ.

Sở Mặc ngẩng đầu, nhìn Hổ Liệt và Nguyệt Khuynh Thành nói:

Có ai từng chân chính đi đến cuối Thiên Lộ không? Không phải của mình mà là cuối đường, thực sự có ai không?

Hổ Liệt và Nguyệt Khuynh Thành nao nao, hồi lâu Hổ Liệt mới nhíu mày nói:

Dường như trước khi quy tắc thiên địa thay đổi thì chí tôn đều đi đến cuối Thiên Lộ, nhưng sau khi thay đổi thì chưa từng nghe.

Nguyệt Khuynh Thành nói:

Ta nhớ từng có người nói Tử Yên Đế Chủ và Hồng Nguyệt đại nhân từng đến gần cuối Thiên Lộ. Nhưng cuối cùng... vẫn bị thất bại.

Hổ Liệt có chút kinh ngạc:

Ngay cả Hồng Nguyệt đại nhân cũng thất bại? Thực khó có thể tưởng tượng!

Sở Mặc ngẫm nghĩ một chút, nói:

Đi, chúng ta đi cuối đường chỗ ngộ đạo! Đừng ở đây đột phá. Hả?

Hổ Liệt kinh ngạc nhìn Sở Mặc:

Huynh đệ, ngươi nghiêm túc chứ?

Sở Mặc nhìn Hổ Liệt nói:

Giống nói đùa lắm à?

Này...

Hổ Liệt trầm ngâm một chút, gãi đầu nói:

Kỳ thật trước khi tới đây lớp tiền bối đã nói với ta, bảo ta đừng tham vọng viễn vông, bọn họ nói, trên Thiên Lộ cơ duyên và nguy hiểm cùng tồn tại, càng vào sâu Thiên Lộ cơ duyên càng nhiều, nhưng nguy hiểm cũng càng lớn. Nghe nói điểm cuốiThiên Lộ có sinh linh hùng mạnh thủ hộ, không cho phép tu sĩ ngoại lai tiến vào. Đó là vùng cấm! Ta chưa nghe nói Hồng Nguyệt đại nhân thất bại, nhưng ta nghĩ, mười phần thất bại là bại ở nơi đó.

Sở Mặc cũng chưa nghe Hồng Nguyệt cô cô nói về chuyện này, bởi vì lúc hắn xuất quan thời gian đã không còn kịp. Có lẽ là Hồng Nguyệt không kịp nói với hắn. Đương nhiên, cũng có thể là Hồng Nguyệt vì nguyên nhân nào đó mà không muốn nói chuyện này.

Hổ Liệt nói tiếp:

Tiền bối trong tộc nói, trên Thiên Lộ, mỗi người đều có cơ duyên thuộc về mình. Đừng cưỡng cầu

Nguyệt Khuynh Thành bên cạnh nói:Tu hành vốn là quá trình cưỡng cầu, không bắt buộc... Ai cũng như người thường thì tốt, không tranh giành, không đoạt, không trộm... An ổn cả đời.

Sở Mặc gật đầu:

Khuynh thành nói rất đúng, tu hành vốn là cưỡng cầu, các tiền bối hổ tộc có phần già cả rồi.

Hổ Liệt sửng sốt một hồi, sau đó thở ra:

Nói cũng đúng, hổ tộc mấy năm nay dần suy thoái, chỉ còn lại có một vài lão Đế Chủ đang tọa trấn, thế hệ mới gần như không có ai xuất sắc. Ca ca ta mà còn. Có lẽ hôm nay trên Thiên Lộ còn ưu tú hơn ta. Nếu huynh ấy cùng ngươi tới điểm cuối ngộ đạo, huynh ấy sẽ đồng ý không chút do dự.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.