Lưu Vân than nhẹ một tiếng, nhìn thoáng qua con ngươi đang mang theo vài phần cảnh giác của Từ Yên, hạ giọng nói:
- Ngươi tâm sự với Văn Xương đi, ta còn có việc, phải về trước.
- Ấy… đừng đi mà.
Từ Yên nhìn Lưu Vân có chút suy nghĩ:
- Chẳng lẽ ta phá hỏng chuyện tốt của hai ngươi rồi hả?
Quách Văn Xương không hé răng nói nửa lời, đứng ở nơi đó, y thà rằng để cho Từ Yên hiểu lầm, tốt nhất là hiểu lầm thật sâu sắc, như vậy… sau này Từ Yên cũng sẽ không dây dưa với y nữa. Quách Văn Xương vẫn cho là vì sự tồn tại của Từ Yên, Lưu Vân mới không chịu chấp nhận mình.
Lưu Vân đứng đó, xoay người lại nhìn Từ Yên, nói một cách nghiêm túc:
- Từ Yên, vốn dĩ tình cảm giữa ta và ngươi thân như chị em…- Hiện giờ cũng như chị em mà!
Từ Yên cắt đứt lời Lưu Vân định nói một cách âm dương quái khí:
- Chỉ là hình như ngươi không coi ta là chị em mà thôi, cũng được… dù sao ngươi thì là công chúa cao quý của Linh Đan Đường, mà ta… ta là cái gì chứ? Ha ha, bạn chơi cùng từ nhỏ thôi…
- Từ Yên, có thể tử tế nghe ta nói một câu được không?
Lưu Vân nhìn Từ Yên không nhúc nhích.
Lúc này, Quách Văn Xương cũng mở miệng:
- Các ngươi làm cái gì vậy, đều là bạn bè từ nhỏ, nói mấy câu này thật vô vị! Cùng trở về tu luyện đi thôi! Y hiểu rất
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thi-thien-dao/1865198/chuong-1337.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.