- Hơn nữa ta tin, Đế Chủ sẽ không để chuyện này truyền ra ngoài, đúng không?
Phùng Xuân khẳng định chắc nịch:
- Đương nhiên là sẽ không truyền đi… nhưng tỷ lệ chia phần nhất định phải là 7:3, nếu không lương tâm ta sẽ chẳng được yên. Tuy rằng loại đan dược này còn chưa từng xuất hiện, nhưng ta dám khẳng định, nếu ngươi có thể cung ứng được… lợi nhuận hàng năm do nó tạo ra, tuyệt sẽ không ít hơn một trăm triệu thiên tinh thạch cực phẩm!
Đế Chủ Phùng Xuân nói xong bản thân cũng cảm thấy khó tin, than thở nói:
- Thực ra con số ta nói này còn có chút khiêm tốn rồi. Sở Mặc cũng bị hoảng sợ, nhìn Đế Chủ Phùng Xuân nói:
- Thứ này… có thể bán với giá đắt như vậy sao?
- Thứ này? Tiểu tử ngươi…
Đế Chủ Phùng Xuân nhìn Sở Mặc như nhìn một quái vật:
- Rốt cuộc là ngươi có hiểu giá trị của nó hay không? Đây là bảo vật vô giá! Có phải ngươi thấy giới tu hành Chân Tiên nhiều như mây, thì cảnh giới Chân Tiên dễ tu thành như vậy không? Có phải ngươi nghĩ thoạt nhìn Đế Chủ có vẻ nhiều, chứng tỏ cảnh giới Đế Chủ rất dễ đột phá?
- Chẳng lẽ không đúng vậy sao? Sở Mặc nói một cách yếu ớt.
- Phải cái rắm!
Đế Chủ Phùng Xuân hiếm khi văng tục, nhìn Sở Mặc với vẻ không biết nói gì cho phải:
- Chân Tiên và Đế Chủ Thiên giới là phải trải qua sự tích lũy trong năm tháng vô tận đó hiểu
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thi-thien-dao/1865132/chuong-1271.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.