Có lẽ là do nguyên nhân là nữ nên khá cảm tính, Hoắc Vũ nói đến đây đôi mắt đã hơi đỏ lên:
- Con cháu thiên tài ưu tú nhất trong gia tộc chúng ta, thiên kiêu huyết mạnh, năm đó ở trong Huyễn Thần Giới đã từng là đại năng... không có vấn đề gì thì có thể bước vào cảnh giới Chân Tiên... còn muốn mời chào hắn. Kết quả, lúc đó hắn còn trẻ tuổi khí thịnh, cảm thấy mình là thiên tài, không lo không có ai thưởng thức nên từ chối. Sau đó tu luyện tới Phi thăng kỳ, phi thăng lên Thiên giới, kết quả thế nào? Một Đại La Kim Tiên mà thôi, đến Thiên Tiên, Chân Tiên còn là tầm thường ở Thiên giới, một Đại La Kim Tiên có thể được bao nhiêu người thưởng thức chứ? Đến cuối cùng... bất đắc dĩ phải bái nhập vào một môn phái vô danh, sau đó ở trong môn phái kia buồn bã thất bại. Hắn ở Tiên giớidùng thời gian 300 năm để tu luyện tới Phi thăng kỳ đỉnh, nhưng bây giờ đã qua 500 năm rồi, hắn vẫn là Đại La Kim Tiên. Ở trong môn phái nhỏ đó... chỉ là một đệ tử nội môn bình thường.
- Aiz...
Mọi người đều thở dài. Đối với chuyện như vậy, tất cả mọi người đều giống nhau. Gần như mỗi gia tộc, trong môn phái cũng có thể lấy ra rất nhiều ví dụ tương tự.
Hoắc Vũ nói tiếp:
- Nếu hắn năm đó ở đây có thể gặp được người như Sở công tử thì ta tin là hôm nay hắn tuyệt đối không thể vẫn như cũ, dừng lại ở cảnh
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thi-thien-dao/1865106/chuong-1244.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.