Đan Tông đứng bên bọn họ đã có thể chấn áp làm vô số người sợ hãi.
- Sư nương nghe nói, con có một người hồng nhan tri kỷ, các con luôn bên nhau sao? Sao ta chưa từng gặp nàng ta?
Tiểu Điệp nhìn Sở Mặc hỏi.
Sở Mặc buồn bã, khẽ trả lời:
- Hiện giờ con cũng không biết nàng đang nơi nào, vấn đề của nàng rất nghiêm trọng, con cũng có chút lúng túng không biết làm cách nào.
Con người ai cũng có lúc yếu đuối, Sở Mặc cũng không ngoại lệ, nhắc tới Kỳ Tiêu Vũ, tâm trạng hắn lập tức ủ rũ, hắn uống rượu cùng Ma Quân và kể về câu chuyện giữa hắn với Kỳ Tiêu Vũ cho hai người nghe.
Cuối cùng, Sở Mặc uống say.
Sau khi đưa Sở Mặc về phòng, đôi mắt Tiểu Điệp khẽ lay động, nàng nhìn Ma Quân:
- Đứa trẻ này, những năm nay đã chịu không ít khổ cực.
Ma Quân trả lời:
- Không chịu khổ sao trưởng thành được?
- Có thể nhìn ra Sở Mặc rất dựa dẫm vào chàng.
Tiểu Điệp khẽ nói:
- Trên người hắn cũng che giấu quá nhiều bí mật, trên đời này người có thể khiến hắn tin tưởng như vậy có lẽ cũng chỉ có mình chàng.
Ma Quân khẽ thở dài:
- Sư đồ bọn ta quen biết khi mà hai người đều rơi vào quãng thời gian suy sụp nhất đời người, nhưng điều hổ thẹn lại là mấy năm nay, khi mà hắn cần ta nhất, ta lại không ở bên cạnh hắn.
Những lời này, nếu Sở Mặc có mặt
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thi-thien-dao/1865077/chuong-1215.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.