Choang!
Lạc Vũ Phu không nhớ nổi đây là lần thứ bao nhiêu bản thân đụng độ nảy lửa với đối phương như vậy rồi.
Người trước mắt, là kẻ mạnh mà y ít gặp trong cả đời này!
Hơn nữa, thủ pháp dùng đao của đối phương quả thực cao minh hơn y gấp bội.
Trong tay chỉ nắm một binh khí thua xa đoạn đao gãy của mình, ấyvậy mà suốt hơn mười ngày vẫn có thể duy trì vũ khí toàn vẹn không hao tổn gì!
Nhưng Lạc Vũ Phu cũng chẳng có tí xíu ý định bỏ cuộc nào hết, ý chí chiến đấu vẫn ngập tràn trong mắt y, giờ trong đầu y… cũng chỉ có người này. Giết gã, nhiệm vụ của mình mới coi như hoàn thành.
Biểu cảm trên mặt Ma Quân, cũng vô cùng nghiêm túc.
Y không tự cao tự đại, ngông cuồng đến mức cho rằng bản thân là đệ nhất cao thủ trên Tiên Giới. Nhưng nói ra, nhìn khắp Tiên Giới này, đối thủ có thể đánh với y lâu như vậy thực sự chẳng có mấy. Không ngờ tusĩ già cả nhà họ Lạc, nhìn bề ngoài trông cực bình thường này, lại có thể chiến đấu với y lâu tới vậy!
Thông thường, các cuộc chiến đấu giữa tu sĩ đều kết thúc rất nhanh chóng. Có thể là thời gian một nén nhang, hoặc chỉ đủ để uống hết ly trà. Cho dù có dài… cũng ít khi vượt quá một canh giờ. Cuộc chiến đánh một trận liền hơn mười ngày như thế này, thực sự rất là hãn hữu.
Cho dù tu sĩ già này không ỷ vào lợi thế của đoạn đao
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thi-thien-dao/1865071/chuong-1209.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.