Sở Mặc không biết bên trong túi trữ vật đó đựng cái gì, nhưng thoạt nhìn có vẻ không kém. Nhíu nhíu mày, đang định nói, thì Lâm Vũ đã quay mặt lại nháy mắt ra hiệu với hắn.
Gã trung niên nhận túi trữ vật một cách tự nhiên vô cùng, cũng không nhìn bên trong có thứ gì, cất đi luôn, nét mặt hơi hơi dịu lại, thản nhiên nói với Sở Mặc:
- Tiểu tử, học tập bạn của ngươi đi, xem mặt mũi ngươi cũng sáng sủa, mà sao cư xử kém cỏi như vậy chứ?
Lâm Vũ cười ha hả giàn hòa:
- Rất xin lỗi, rất xin lỗi, coi như tiền bối nể mặt ta đừng chấp nhặt với hắn.
- Được rồi, hai bản Cửu Tự Chân Ngôn, năm nghìn viên tiên tinh cực phẩm.
Gã trung niên hừ hừ hai lỗ mũi, nói với Lâm Vũ.
Lâm Vũ lập tức ngẩn ra, nói:
- Tiền bối, không phải… không phải là một bản giá một ngàn viên sao?
- Bản của ngươi một ngàn viên, của thằng nhóc kia… bốn ngàn viên!
Gã trung niên cười lạnh nói:
- Chẳng hiểu biết phép tắc gì cả, ta không chấp nhặt với hắn đã là tử tế lắm rồi, còn định đòi dùng một ngàn viên tiên tinh cực phẩm mua Cửu Tự Chân Ngôn sao? Đúng là nằm mơ!
- Nhưng… chúng ta không có nhiều tiền như vậy.
Vẻ mặt Lâm Vũ lập tức khó xử muôn phần.
- Thế ngươi có bao nhiêu?
Sâu trong con ngươi của gã trung niên thoáng qua vài tia gian trá.
- Ta, ta chỉ có ba ngàn…
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thi-thien-dao/1864992/chuong-1128.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.