Nên có thế nào, Sở Mặc cũng không thể phụ các nàng, tự xuất gia, trở thành người của Phật môn.
- Nhìn ngươi bị dọa kìa…
Lão hòa thượng cười rộ lên.
- Đại sư, ngài đùa như thế, ta không sợ mới là lạ đó.
Khóe miệng Sở Mặc co giật, nhìn xung quanh. Trong lòng hắn hiểu rõ, lão hòa thượng chỉ cần một ý niệm là có thể nháy mắt kêu gọi các tượng Phật lớn xuất hiện. Nếu bọn họ cùng lúc tụng kinh, chỉ sợ số phận của hắn sẽ ở luôn chốn này thôi.
- Ha ha, ngươi lo gì chứ. Phật môn chú trọng hữu duyên, đâu có nhiều ràng buộc như ngươi nghĩ. Chuyện này không cần vội. Nếu một ngày nào đó, ngươi gặp được người nguyện ý xuất gia, trở thành người Phật môn, lại có khả năng tu luyện Lục tự chân ngôn, thì ngươi có thể truyền lại cho người đó. Nếu không gặp được ai, thì cũng đồng nghĩa với việc thần thông cao siêu đến đâu cũng có lúc sẽ bị mai một.
- …
Sở Mặc thấy lão hòa thượng này rất vô trách nhiệm. Phật môn cườngđại như vậy lại giao vào tay một lão hòa thượng chẳng đang tin gì hết. Gì mà duyên với không duyên chứ. Cứ nói toạc ra là nhờ ta chờ người có phải hơn không. Nếu không chờ được người có duyên thì… Ôi trời ơi là trời…
Sở Mặc lập tức thấy có áp lực lớn.
Lão hòa thượng bỏ qua vấn đề này, nói tiếp:
- Nếu chăm chỉ tu luyện Lục tự chân ngôn, càng ở cảnh giới cao, càng có thể cảm
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thi-thien-dao/1864988/chuong-1124.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.