Nói xong, y nhìn Vương Lương, lạnh lùng nói:
- Có muốn giao dịch không?
Vương Lương nao nao:
- Giao dịch gì?
- Chúng ta liên thủ, giết tên kia, lò luyện đan này thuộc về ngươi, nhưng món đồ trên thân người đó... là của chúng ta!
Tu sĩ Luyện Thần Kỳ nói.
Trên mặt của Vương Lương lập tức lộ vẻ do dự, gã nói:
- Ta đã kết minh hữu với người kia rồi...
- Ha ha ha ha, ngươi ngây thơ thật hay đầu óc có vấn đề đấy? Lẽ nào các ngươi quen biết từ trước?
Tu sĩ Luyện Thần Kỳ cười lạnh.
Vương Lương lắc đầu.
- Thế không phải xong rồi sao? Đã không quen, thì còn minh hữu cái chó gì nữa? Ta có thể dùng nguyên thần bản mạng ra thề, chỉ cần ngươi đồng ý với ta, ta tuyệt đối sẽ không có ý nghĩ giết hại ngươi!
Tên tu sĩ Luyện Thần Kỳ kia nói.
Vương Lương do dự một hồi, cuối cùng cũng gật đầu thở dài một tiếng:
- Vị đạo hữu kia, đừng trách ta... ta bị ép buộc!
Lúc này, phía sâu trong đại điện, truyền tới một thanh âm lành lạnh:
- Đã chọn rồi... thì đừng hối hận! Thanh âm kia nghe như vô cùng mỏi mệt, giống như đang liều mạng chống cự lại điều gì đó.
Vương Lương khẽ cắn môi, nói:
- Xin lỗi!
Lúc này trong đại điện lại trở nên vắng lặng như nó vốn vậy.
Tên tu sĩ Luyện Thần Kỳ thấp giọng nói:
- Lên!
Tu sĩ Luyện Thần Kỳ vừa dứt lời,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thi-thien-dao/1864968/chuong-1104.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.