Một lọ đan dược, một tháng, có thể vào tu sĩ Trúc Cơ sơ kỳ, bước vào đại đạo Kim Đan?
Điều này có thể sao?
Ta đang nghe chuyện cổ tích sao? Ta đang hiểu nhầm sao? Hay ta đang nằm mơ?
Kim Minh ngây người cầm bình đan dược, tay còn hơi run, băn khoăn nhìn Sở Mặc:
- Lục huynh, ngươi đang nghiêm túc phải không?
Sở Mặc gật gật đầu.
Kim Minh bỗng quỳ xuống, hành đại lễ với Sở Mặc. Sở Mặc có ơn tái tạo với Kim Minh. Gần đây trông Kim Minh có vẻ sáng sủa, vui vẻhơn nhưng thực ra chỉ là vẻ bên ngoài, sự bi thương đã bị dáng vẻ đó vùi đi.
Chẳng lẽ Kim Minh lại không muốn rửa mối huyết hận thâm thù kia sao? Muốn chứ! Nhưng lấy gì mà báo thù?
Hiện tại cảnh giới của Kim Minh chỉ ở Trúc Cơ sơ kỳ, quá đáng thương. Sao có thể đi tìm Chu Hồng báo thù rửa hận. Có nằm mơ mới nghĩ thế thôi.
Kim Minh đi báo thù bây giờ, còn chẳng bằng lấy trứng chọi đá, mà chỉ như sóng đánh vào đá ở bờ biển thôi. Lấy trứng đập vào tảng đá,tảng đá chẳng đau nhưng tốt xấu cũng làm nó bị bẩn.
Giống như một người thường liều chết, đầu rơi máu chảy. Mặc dù đánh không lại nhưng vẫn còn hình tượng bi tráng, sống chết không sờn.
Chứ sóng đánh vào đá, còn chẳng để lại một chút dấu vết nào. Một cơn gió thổi qua, hơi nước bay đi, chẳng còn cái gì nữa.
Nên Kim Minh chỉ có thể chôn chặt cảm xúc ở
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thi-thien-dao/1864741/chuong-877.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.