Chương trước
Chương sau
- Thiên Minh công tử người đừng hiểu lầm, Thiên Duyệt tiểu thư bảo ta tới tìm người, là muốn ta nói trước với người. Thiên Duyệt sẽ không phân rõ với hạn với người. Nhưng nếu tiểu thư không đến đây gọi người về, thì vị trưởng lão Linh Sơn Động kia, sẽ đến Kim gia kiếm người. Thiên Duyệt tiểu thư cũng là sợ chuyện ngày càng lớn, mới cho ta đến kiếm người.

Lục Nhất Phong giải thích nói.

- Trưởng lão của Linh Động Sơn... Hắn có tư cách gì quản chuyện của ta?

Sở Mặc cười lạnh nói:

- Hơn nữa, chuyện này sao lại liên quan đến Linh Động Sơn? Chẳng lẽ bởi vì Lục Thiên Duyệt là đệ tử của Linh Động Sơn bọn họ, bọn họ liền cảm thấy rằng chuyện này có liên quan đến bọn họ? Cho rằng Huyết Ma Giáo sẽ trả thù bọn họ? Thật thú vị mà!

- Ai nói không phải chứ, quả thực chính là bất chấp lý lẽ mà!

Lục Nhất Phong nói:

- Thiên Duyệt tiểu thư lúc ấy đi không được, nhưng ta hiểu được ý tứ của tiểu thư, Thiên Minh công tử lát nữa trở về, cũng không cần chấp nhặt với bọn họ…

Sở Mặc cười cười:

- Yên tâm đi. Ta tự có chừng mực.

Lục Nhất Phong thở dài nói:

- Thiên Minh công tử có điều không biết, Linh Động Sơn trưởng lão mang đến lá thư tự tay chưởng môn Linh Động Sơn viết, chính là muốn gả Thiên Duyệt tiểu thư cho thiếu chủ Linh Vận Môn…

- Hả?

Sở Mặc lập tức giật mình bất ngờ:

- Tại sao có thể như vậy?

- Đây là hảo ý của Linh Động Sơn!

Trong giọng nói của Lục Nhất Phong đầy vẻ trào phúng cười lạnh nói:

- Linh Động Sơn không dám trêu chọc Huyết Ma Giáo, nhưng lại không muốn người khác nói xấu họ. Cho nên, muốn đem Thiên Duyệt tiểu thư đi. Nhưng nếu không có một lý do thích hợp, khẳng định là không được, Thiên Duyệt tiểu thư không thể trong lúc này bỏ Lục gia một mình rời khỏi. Cho nên, bên đó liền định để Thiên Duyệt tiểu thư gả cho Thiếu chủ Linh Vận Môn. Như vậy, Thiên Duyệt tiểu thư tuy rằng vẫn là người của Lục gia, nhưng lại biến thành thê tử của thiếu chủ Linh Vận Môn. Huyết Ma Giáo cho dù tiếp tục nhằm vào Lục gia, cũng không tiếp tục gây phiền toái cho Thiên Duyệt tiểu thư. Dù sao, đắc tội một người, đắc tội một đại môn phái, có chút không đáng.

Lục Nhất Phong nói xong, sau đó nổi giận mắng:

- Căn bản chính là một chủ ý cùi bắp! Thiếu chủ Linh Vận Môn kia, cũng không phải là thứ gì, hắn theo đuổi Thiên Duyệt tiểu thư cũng không phải ngày một ngày hai. Lần này, không ngờ động đến chưởng môn Linh Động Sơn, đây không phải lợi dụng lúc người ta gặp khó khăn sao!

Sợ Mặc từ trong lời kể của Lục Nhất Phong, dần dần hiểu ra việc gì xảy ra. Trong lòng cũng không khỏi có chút bất đắc dĩ, cũng có chút lạnh giá.

Linh Động Sơn, ở thế hệ này, đã xem như một môn phái vô cùng cường mạnh. Cùng Linh Thủy Điện và Linh Vận Môn, gọi lại Tam Linh. Người sáng lập ba phái, là đệ tử của cùng một sư phụ mà ra. Cho nên giữa ba môn phái, khí đồng liên chi, vẫn luôn duy trì quan hệ chặt chẽ.

Huyết Ma Giáo bên kia, sẽ không thể tấn công vào bên này, cho nên, là đầu sỏ của Tam Linh, kỳ thật tương đương đã đứng ở thế bất bại.

Nhưng bọn họ vẫn kiêng kị Huyết Ma Giáo đến mức này, đổi lại nếu trước ngày hôm nay, Sở Mặc có thể có chút khó hiểu. Tuy nhiên sau khi hiểu một chút về Huyết Ma Giáo, Sở Mặc cũng hiểu được chỗ khó xử của Linh Động Sơn.

Có thể hiểu là hiểu, nhưng Sở Mặc không ủng hộ biểu hiện máu lạnh như vậy của Linh Động Sơn.

Rất nhanh, Sở Mặc và Lục Nhất Phong hai người trở về Lục gia, đi theo Lục Nhất Phong đi vào phòng tiếp khách của Lục gia.

Sở Mặc trước khi bước vào phòng tiếp khách, cảm nhận được ánh mắt nhìn mình vô cùng không tốt. Sở Mặc ngẩng đầu nhìn lại, thấy những người này toàn bộ đều mặc trang phục thống nhất, không phải là người của Lục gia.

Những người này có thể là đệ tử của Linh Động Sơn. Tuy nhiên trong lòng của Sở Mặc cảm thấy có chút kì lạ: Những người này tại sao lại phát ra địch ý mãnh liệt như vậy? Chẳng lẽ do chuyện này có thể ảnh hưởng đến Linh Động Sơn? Nhưng ảnh hưởng này … gần như bằng không, căn bản là cực kỳ nhỏ mà!

Nếu ngay cả này điểm này cũng không gánh vác được, còn thành lập môn phái làm gì? Giải tán đi cho rồi!

Trong lòng Sở Mặc suy nghĩ, trực tiếp đẩy cửa ra, bước vào phòng tiếp khách Lục gia.

Trong phòng khách, ngồi bốn người, thấy Sở Mặc tiến vào, toàn bộ đều nhìn về hắn.

Trong bốn người, trong đó có hai người, một người là gia chủ hiện nay của Lục gia Lục Thiên Kỳ, chữ "thay mặt" kia, đã bị bỏ đi, người kia, là Lục Thiên Duyệt, thấy Sở Mặc đến, nàng nhẹ nhàng vuốt cằm.

Lục Thiên Kỳ đứng lên, vui vẻ kêu lên:

- Thiên Minh ca ca, ngươi đã về rồi!

Sở Mặc gật gật đầu, nhìn về phía hai người còn lại.

Ngồi bên cạnh Lục Thiên Duyệt là một lão già chường ngũ tuần, hơi gầy, lúc hướng về Sở Mặc, cũng chính là lúc đang quan sát Sở Mặc. Nhưng mà vẻ mặt khi đánh giá Sở Mặc, mang theo vài phần ngạo nghễ.

Trên người của hắn, tản ra một uy áp thản nhiên, gần như gần đến cảnh giới Nguyên Anh!

Hẳn là một tu sĩ đỉnh cao Kim Đan kỳ.

Sở Mặc theo bản năng dùng Thương Khung Thần Giám, nhìn liếc qua người này.

- Trung kỳ Nguyên Anh, thể chất cấp bảy, trọng thương chưa khỏi hẳn.

Trong lòng Sở Mặc, đột nhiên dấy lên cơn sóng gió động trời, trên mặt giữ được thần sắc bình tĩnh, nhìn về phía người kia.

Còn người kia, nhìn vào khoảng hơn bốn mươi, tướng mạo nho nhã, có nụ cười hiền lành. Dường như là một người có tính cách tốt. Nhìn thấy Sở Mặc nhìn mình, còn mỉm cười gật gật đầu nhìn Sở Mặc.

Sở Mặc nhìn về phía Lục Thiên Duyệt:

- Thiên Duyệt, hai vị này là?

- Ngươi chính là Lục Thiên Minh?

Không đợi Lục Thiên Duyệt nói, lão già gầy gò kia liền ngước cằm vẻ mặt đầy ngạo nghễ, hướng về phía Sở Mặc hỏi.

- Ha ha, Thiên Minh ca, ta giới thiệu cho mọi người một chút..

Lục Thiên Duyệt vội cắt đứt lời nói của lão gầy, để chuyển hướng khác. Nếu không thì có thể còn chưa như thế nào, hai bên đã phát sinh mâu thuẫn.

Đối với tính tình của Sở Mặc, Lục Thiên Duyệt tự cho là hiểu biết. Biết Sở Mặc là cái loại ăn mềm không ăn cứng. Thái độ càng cứng rắn, mạnh mẽ, càng có thể dẫn đến hậu quả nghiêm trọng.

Mấy đệ tử Kim Đan kỳ thân truyền của Huyết Ma Giáo, không phải là chết như vậy sao? Nếu không đụng đến Sở Mặc, trực tiếp dẫn động Thiên kiếp, mấy tên đệ tử thân truyền Kim Đan kỳ Huyết Ma Giáo, cũng sẽ không chết oan ức như vậy.

Lục Thiên Duyệt nhìn vào người trung niên khoảng bốn mươi tuổi kia, nói với Sở Mặc:

- Vị này, là Phó điện chủ Linh Thủy Điện, Ngô Huy Ngô sư thúc!
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.