Chương trước
Chương sau
Sở Mặc lại nhàn nhã ngưng kết Kim Đan trong lôi điện. Thật ra cũng không nhẹ nhàng như vậy, chỉ có điều nếu so với Bách Biến Đạo Nhân, bộ dáng Sở Mặc để hai tay sau lưng, yên lặng vận hành tâm pháp đích xác cũng coi là rất nhàn nhã rồi.

Trong lòng Bách Biến Đạo Nhân lúc này hoàn toàn chìm xuống, hắn vô cùng rõ ràng, hôm nay cho dù mình không chết… cũng sẽ bị thương nặng.

Nếu lúc trước biết sẽ gặp phải một yêu nghiệt như vậy, hắn chắc chắn sẽ không một mình lại đây. Cho dù đánh mất cái mặt mo này hắn cũng nhất định kéo thêm một lão tổ Huyết Ma Giới có đồ đệ bị chết lại đây.

Tiểu tử này làm sao là tu sĩ kỳ Trúc Cơ chứ? Rõ ràng chính là một tên khủng bố hơn cả lão quái Nguyên An!

Sở Mặc lúc này cũng đến thời khắc mấu chốt của Kết Đan, không thèm quan tâm tới Bách Biến Đạo Nhân, bắt đầu điên cuồng hấp thu tinh khí nảy sinh trong thiên địa. Tinh khí mênh mông, từ bốn phương tám hướng cuồn cuộn, điên cuồng tiến vào trong thân thể Sở Mặc.

Hơn nữa, ngay cả năng lượng kinh khủng ẩn chứa trong Thiên kiếp cũng bị Sở Mặc hút đi không ít!

Cái này càng khiến Bách Biến Đạo Nhân nhìn thấy mà muốn hỏng người. Hắn sống lâu như vậy, đã từng chứng kiến vô số trường hợp quỷ dị, cũng gặp không ít thiên tài yêu nghiệt được xưng là có cơ hội tấn công Thiên giới, nhưng chưa từng thấy qua loại quái vật như thế này.

Không chỉ không bị Thiên kiếp gây ảnh hưởng mà đắm mình trong đó, hơn nữa lại vẫn có thể thu năng lượng trong Thiên kiếp để mình dùng… mẹ nó, cái này mà gọi là người sao?

Cho dù không hấp thu năng lượng trong Thiên kiếp cũng đã quá kinh người rồi.

Ở đâu ra loại tâm pháp chỉ cần vận hành là mọi tinh khí trong thiên địa đều cuồn cuộn mà đến?

Nếu là như vậy, tu hành làm sao có thể được xưng tụng một chữ “Khổ”? cái này còn dễ dàng hơn cả ăn cơm uống nước?

Rắc rắc!

Một đạo kiếp lôi trình độ Nguyên Anh hung hăng bổ vào trên người Bách Biến Đạo Nhân đang có chút phân tâm. Bách Biến Đạo Nhân lập tức phun ra một ngụm máu tươi, tuy không chết nhưng cũng sắp hỏng.

Lúc này, trên tòa Ngũ Sắc Đạo Đài ở bên trong đan điền của Sở Mặc đã hiện ra một viên Kim Đan rực rỡ!

Ầm!

Một đạo kiếp lôi khủng bố cuối cùng, hung hăng bổ về phía đỉnh đầu của Sở Mặc.

Trên bầu trời, điện xà điên cuồng múa may.

Sở Mặc nháy mắt ngẩng đầu lên, đứng bất động ở trên đại dương bao la mãnh liệt, tóc đen như thác nước, huyết khí như rồng, ngửa mặt lên trên trời rống giận.

Thình thịch!

Một khí thế vô cùng mạnh mẽ phát ra từ người Sở Mặc.

Kim Đan!

- Kim Đan?

Bách Biến Đạo Nhân vẫn còn đang khốn khổ chống đỡ, mặt kinh ngạc nhìn về hướng Sở Mặc.

Thiên kiếp mà Sở Mặc dẫn tới, cũng theo tiếng sét cuối cùng kết thúc.

Bách Biến Đạo Nhân không có may mắn sống sót sau mệnh kiếp, cảm nhận được luồng huyết khí mãnh liệt trên người Sở Mặc, mặt đại biến sắc, kinh hô:

- Đây không thể là khí thế Kim Đan được.

Sở Mặc ngửa mặt lên trời thét một tiếng, sau đó, hướng về phía Bách Biến Đạo Nhân:

- Lão Cẩu, tiếp quyền của ta.

- Ầm!

Địa Quyền Thiên Địa Nhân Tam Tài quyền pháp

Một quyền này, giống như một ngọn núi lớn, nặng đến mức khó có thể tưởng tượng, mang theo lực lượng vô tận, xông thẳng đến trước mặt Bách Biến Đạo Nhân.

Một tu sĩ vừa mới bước vào Kim Đan thì… bình thường, Bách Biến Đạo Nhân sẽ xem thường.

Nhưng giờ phút này hắn bị trọng thương bởi thiên kiếp, chiến lực vốn đã hạ xuống mức thấp nhất, thêm huyết khí phát ra mãnh liệt từ trên người Sở Mặc, nào có giống tu sĩ vừa mới bước vào Kim Đan? Bách Biến Đạo Nhân đột nhiên nảy ra ý nghĩ muốn trốn chạy.

Nhưng tốc độ của đối phương thật sự quá nhanh!

Quả thực nhanh đến mức không thể tin nổi, đến mức không để Bách Biến Đạo Nhân nghĩ thêm một chút.

Hắn giơ tay lên muốn đỡ quyền này của Sở Mặc.

Răng rắc!

Tiếng xương vỡ vụn vang lên, Bách Biến Đạo Nhân cũng cảm thấy cánh tay truyền đến cảm giác đau đớn mãnh liệt, đồng thời khiến gã văng mạnh về phía sau.

Gã đường đường một tu sĩ cảnh giới Nguyên Anh, lại bị một tiểu tử vừa mới bước vào Kim Đan kỳ chưởng văng về phía sau.

Bách Biến Đạo Nhân thâm chí bất chấp sự đau đớn vết thương kia truyền đến, cả người trống rỗng, hắn đứng ngơ ngác nhìn thân ảnh đứng ngạo nghễ trong không trung như một chiến thần, miệng hơi hé như muốn nói gì đó, nhưng cuối cùng chỉ quay người bỏ chạy!

- Chạy?

Sở Mặc trợn mắt há hốc mồm nhìn thân ảnh đang bỏ chạy, cả người cảm thấy không tốt.

- Ngươi chạy cái gì? Ta chỉ là tu sĩ mới bước vào Kim Đan. Ngươi là cường nhân Nguyên Anh đấy… Ngươi là đại năng của Linh Giới đấy! Ngươi là một trong ngũ tổ Ma giáo đấy… ngươi chạy cái con mẹ nhà ngươi à? Chạy cái con bà nhà ngươi! Ngươi quay lại đây cho ta!

Tiếng hét giận dữ của Sở Mặc vang vọng trong không trung.

Bách Biến Đạo Nhân đang chạy trốn bỗng loạng quạng, suýt chút nữa ngã sấp mặt, cái miệng tên khốn kiếp kia cũng độc quá thể. Có thể độc người đến mức thế này sao? Neeusngi là tu sĩ Kim Đan bình thường, lão tử còn lâu mới chạy, không chặt thi thể ngươi thành vạn mảnh, không khiến ngươi hồn bay phách tán ta còn lâu mới chịu bỏ qua cho ngươi.

- Tiểu súc sinh… ngươi cứ chờ đó cho ta! Sớm muộn gì ta cũng sẽ tìm ngươi tính sổ!

Bách Biến Đạo Nhân giọng đầy căm phẫn truyền đến, nhưng thân hình của gã thì biến mất trong không trung.

Sở Mặc khóe miệng co giật, lẩm bẩm nói:

- Tự trọng đâu? Tôn nghiêm đâu? Cường giả tự tôn đã nói đâu?

Không ai trả lời hắn, Bách Biến Đạo Nhân đã sớm chạy xa mấy vạn dặm rồi.

Cho dù Sở Mặc mới bướ vào Kim Đan Đại Đạo, căn bản cũng không đuổi kịp một tu sĩ Nguyên Anh đang liều mạng trốn chạy.

Sở Mặc cuối cùng cũng chỉ chép miệng, bất đắc dĩ buông tha việc truy giết cường giả không có tự tôn. Nhưng lúc này, hắn lại nghĩ đến một chuyện, đấy chính là, rốt cuộc làm sao đối phương có thể tìm thấy được hắn?

Nghe lời gã nói, huynh như bất cứ lúc nào cũng có thể tìm thấy Sở Mặc.

Với Sở Mặc mà nói, đây không phải tin tức tốt lành. vì đối phương có khả năng đánh lén hắn bất cứ lúc nào. Bình thường, một cao thủ Nguyên Anh không có khả năng ra tay đánh lén một tu sĩ Kim Đan, vì căn bản không cần thiết.

Nhưng cái gã này, đúng là vô liêm sỉ quá thể!

Hơn nữa sau khi gã thấy chiến lực của Sở Mặc, chỉ sợ sẽ không dễ dàng cho Sở Mặc có cơ hội cận chiến.

- Không được… mình phải làm rõ chuyện này.

Sở Mặc thầm nghĩ trong lòng, vẫn đứng tại chỗ đó, lấy tin bản ra, ngẫm nghĩ, rồi lại cất vào chỗ cũ, lấy một tin bản khác.

Trong Huyễn Thần giới mỗi người chỉ có một tin bản. Sở Mặc có hai cái. Cái mà hắn vừa lấy là của Lâm Bạch, nghĩ tới thân phận của Lâm Bạch thôi cũng đã có quá nhiều người biết rồi.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.