Chương trước
Chương sau
Thẩm Ngạo Sương cũng có chút xúc động, gật gật đầu:

- Đúng vậy, dù sao đây cũng là cố hương của chúng ta, gốc rễ của chúng ta đều từ đây. Một khi đã rời khỏi thì sẽ trở thành bèo dạt mây trôi không có gốc rễ, có lên Thượng Giới cũng mờ mịt. Nếu trong lòng ràng buộc quá nhiều, e rằng đến Thiên Kiếp cũng không vượt qua được.

Hoa Tam Nương cũng đồng tình gật đầu:

- Không sai, Nhất Kiếm từng có mấy vị tiền bối không vượt quađược Thiên Kiếp. Nghe nói khi vượt kiếp, trong lòng vướng bận quá nhiều dẫn đến tạp niệm, tạo thành thất bại.

Sở Mặc nghe những lời này, trong lòng thầm nghĩ: “Nếu gia gia bọn họ vẫn còn sống, đến ngày ta phi thăng Linh Giới ta có thể hoàn toàn buông tay không?”

Câu hỏi này không có đáp án.

Bởi trên đời này, không có “nếu như“. Hiện giờ việc hắn cần làm chỉ có một, đó là không ngừng trở nên mạnh mẽ. Cho dù phía trước có bao nhiêu gian nan khó khăn cũng nhất định phải vượt qua! Sau đó, phụcsinh lại cho những người thân của hắn!

Lúc này, Hoa Tam Nương nhìn Sở Mặc nói:

- Vốn cũng muốn tìm cơ hội trò chuyện với ngươi, bây giờ ngươi đã nhắc tới việc này thì Nhất Kiếm chúng ta quả thực vẫn còn một số người, nếu có thể đón tới đây thì càng tốt!

Thẩm Ngạo Sương cũng nói:

- Phi Tiên bên kia... Cũng còn một số người đang ở lại trấn giữ.

- Đều đón hết tới đây đi!

Sở Mặc nói:

- Nếu bọn họ đồng ý!

- Bọn họ chắc chắn bằng lòng!

Thẩm Ngạo Băng đứng bên trầm tĩnh nói. Mấy người khác đều gật đầu.

- Vậy được, ta sẽ nói Đổng Ngữ và Tần Thi đưa chiến thuyền đi đón tất cả bọn họ tới đây. Thời gian này, ta sẽ truyền dạy lại cho đámnhỏ một vài thứ.

Sở Mặc nói tiếp.

Thời gian dần trôi, ba tháng nhanh chóng qua đi.

Trong khoảng thời gian này, Sở Mặc dưới sự trợ giúp của những người khác, trong phạm vi ba ngàn dặm của đỉnh Cô Bút bố trí trận pháp Cự Linh cực lớn, đồng thời còn có cả Khi Thiên pháp trận.

Người ngoài muốn tiến vào nơi này, trừ phi có khẩu quyết, biết được cách thức, nếu không thật chả có cách nào để vào được nơi này.Tất cả các động phủ đều đã đào xong.

Những thiếu niên có thiên phú cực tốt, căn cứ vào sự khác biệt trong thiên phú của từng người, Sở Mặc cho họ các kế thừa khác nhau.

Lần này, Sở Mặc không có chút giấu diếm gì!

Hắn giao cho những thiếu niên này đều là kế thừa của đạo thống chí tôn.

Có lẽ lúc này chưa thấy điều gì, nhưng sẽ có một ngày sau khi những thiếu niên này thực sự trưởng thành, một thế lực đáng sợ sẽ bao quanhSở Mặc.

Những đạo thống của chí tôn đều thuộc về Sở Mặc, lúc ở trong Quy Khư, khi các lão sư phụ truyền cho hắn đạo thống, mặc dù không yêu cầu hắn bất cứ việc gì, nhưng Sở Mặc cảm nhận được những lão sư của hắn đều hy vọng đạo thống của mình có thể được lưu truyền tiếp!

Không ai mong muốn hương hỏa của mình chính thức bị đoạn tuyệt. Nếu không cũng sẽ không truyền lại cho Sở Mặc rồi.

Đám người Hạ Phong, Hoa Tam Nương, Thẩm Ngạo Sương và Thẩm Ngạo Băng, mặc dù đã đạt tới cảnh giới Tiên Thiên, nhưng bọn họvẫn đạt được những kế thừa mới từ chỗ của Sở Mặc.

Nguyên nhân rất đơn giản, kế thừa vốn có của họ, cùng lắm chỉ giúp họ trở thành tu sĩ.

Nhưng thật sự đến giai đoạn Trúc Cơ, những kế thừa của bọn họ căn bản không đủ để chèo chống bọn họ bước tiếp, muốn bước đi xa hơn nữa chỉ dựa vào công pháp vốn có của họ thì thật chả có chút hy vọng nào.

Hoa Tiểu Nha, Diệu Nhất Nương, Thẩm Tinh Tuyết và Hoàng Họa những người này đương nhiên không cần lo lắng, bọn họ ở trong QuyKhư đều đã đạt được phần kế thừa của riêng mình.

Cùng với sự tập trung lại của những người sót lại từ Nhất Kiếm và Phi Tiên, Phiêu Diêu Cung mới trải qua vài đợt thăng trầm, cuối cùng cũng gây dựng lại tại đỉnh Cô Bút.

Ba tháng, mặc dù không đủ để khiến những thiếu niên có thiên phú trác tuyệt nâng cảnh giới lên quá cao, nhưng tất cả đều được Sở Mặc làm vững chắc lại nền móng.

Chỉ cần bọn họ dựa vào cách mà Sở Mặc dạy cho, không ngừng nỗ lực tiếp, vậy thì không mất bao năm, bọn chúng có thể phi thăng lên trờirồi!

- Những thiếu niên này, huyết mạch có lẽ hơi kém một chút, nhưng thiên phú lại tuyệt đối không kém hơn so với những thiên kiêu ở Thiên Giới!

Sở Mặc và Diệu Nhất Nương ngồi ở đỉnh Cô Bút, ngắm nhìn trời chiều ngã về tây, hắn nhẹ nhàng nói với Diệu Nhất Nương:

- Trước khi đi, ta sẽ lựa chọn một người lão luyện thành thục để làm chưởng môn, sau đó, lại chọn một vài nhân tài xuất chúng để phụ tá. Bọn họ chỉ là thiếu niên thiên tài của Bạch Hổ đại lục, còn có Thanh Long, Chu Tước và Huyền Vũ đại lục nữa, chắc chắn sẽ còn nhiều thiên tài nữa! Ta sẽ phái người đi tìm kiếm bọn họ!Diệu Nhất Nương dõi mắt nhìn rặng mây đỏ chân trời, dịu dàng nói:

- Chàng vậy mới thực là truyền đạo, mới là sư tôn thực sự của những người này, trong tương lai Chàng sẽ trở thành lão tổ thật sự của cả Phiêu Diêu Cung rồi! Với những người đó mà nói, bọn họ sẽ không thừa nhận Phiêu Diêu Cung trước đây từng ở Chu Tước đại lục đâu.

Sở Mặc cười:

- Nàng để bụng sao?

Diệu Nhất Nương thản nhiên cười nói:

- Đương nhiên không!

- Có thể khiến cho ba chữ Phiêu Diêu Cung lần nữa xuất hiện trên thế gian này từng là tâm nguyện lớn nhất của ta, nhưng thật sự lúc đó, ta đã hiểu rõ, cho dù ta có thể lần nữa gây dựng lại Phiêu Diêu Cung đi nữa, nhưng đó cũng vẫn là một Phiêu Diêu Cung mới. Diệu Nhất Nương trầm ngâm nói:

- Nhiều nhất cũng chỉ là tinh thần và công pháp kế thừa giống nhau. Hiện tại, chàng đã cho Phiêu Diêu Cung một sức sống mới, đồng thời cũng cho người của Phiêu Diêu Cung những kế thừa tốt hơn. Thiếp nghĩ, mấy sư tổ của thiếp trên trời cao có mắt nhìn thấy cảnh này cũng cảm thấy an lòng, hơn nữa sẽ không phản đối gì đâu.Diệu Nhất Nương nói những lời trong lòng, mặc dù Phiêu Diêu Cung trong lòng nàng cũng giống như một gia đình vậy, sư phụ của nàng giống như mẫu thân, liệt tổ liệt tông của Phiêu Diêu Cung cũng chính là liệt tổ liệt tông của nàng, nhưng dẫu sao của Diệu Nhất Nương cũng đâu phải của Sở Mặc?

Sở Mặc mỉm cười:

- Yên tâm đi, Nhất Nương, gia phả của Phiêu Diêu Cung chẳng phải ở trong tay nàng?

- Đương nhiên, liệt tổ liệt tông, nào dám quên đi?

Diệu Nhất Nương trả lời.

- Sau ta sẽ sai người lập bài vị cho bọn họ, sau đó lập một từ đường ở đây, thờ phụng bọn họ! Ta sẽ để những người này biết Phiêu Diêu Cung rốt cuộc có lai lịch thế nào! Cho dù bọn họ thực sự coi ta như khai sơn tổ sư của Phiêu Diêu Cung, nhưng ta cũng chỉ là người phục hưng lại thôi.

Sở Mặc nói.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.