Chẳng qua chủ nhân nấm mồ lớn này là vị giáo sư có tính tình tốt nhất trong sáu vị giáo sư đã gặp.
Vị này tính tình tốt tới trình độ nào? Cho dù Sở Mặc nói chống đối cũng sẽ không động tới một đầu ngón tay của Sở Mặc. Hơn nữa vị này rất lười, Sở Mặc tới đây đã hơn mười ngày mà vị này vẫn chưa từng lộ mặt ra…
Sở Mặc cười cười, từ trên nấm mồ lớn thả người nhảy xuống, sau đó nói:
- Các ngươi vì sao không chịu nói cho ta biết, rốt cục là vị nguyên nhân gì mới khiến những người đã chết đi vô số năm như các ngươi… lại truyền thụ tất cả truyền thừa của bản thân cho ta?
- Chuyện này… chúng ta có ước định, thật sự không thể nói cho ngươi biết.
Thanh âm bại hoại từ lòng núi truyền tới.
Sở Mặc bĩu môi nói:
- Ta cũng không tin đám người Đạo Thống các ngươi tất cả đều biến mất trên thế gian này, nếu chẳng may có một ngay ta gặp được hậu nhân Đạo Thống các ngươi, tan gay cả các ngươi là ai cũng không biết, ngươi bảo ta nên làm như thế nào?
- Muốn làm sao thì làm vậy, ăn ở chính là làm theo ý mình mới tốt.
Thanh âm bại hoại truyền tới từ trong lòng núi dường như rất khinh thường loại vấn đề này.
- Kia ta muốn biết các ngươi rốt cục là cảnh giới gì? Chí Tôn sao? Không phải nói… Chí Tôn ít nhất có thể sống một kỷ nguyên sao? Vì sao Quy Khư nơi này lại
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thi-thien-dao/1864553/chuong-689.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.