Miệng Tần Hiểu bật ra tiếng cười nhưng trên mặt chẳng có lấy nửa điểm tươi cười.
Lúc này, ánh mắt của hắn dừng ở một kiến trúc bị tàn phá, hẳn từng là một tòa miếu nhỏ.
Nhưng hiện tại đã không còn hình dạng.
Chỉ có thể theo những mảnh tàn phá suy đoán dáng vẻ năm đó. Tần Hiểu nhìn chằm chằm vào đó, hai tay không ngừng kết ấn, sau đó đột nhiên ra chỉ.
Ba!
Như tiếng giọt nước rơi vào trong hồ nước.
Một đạo hào quang nhàn nhạt từ tay Tần Hiểu bắn vào khoảng không trên tàn miếu.
Phốc!
Tần Hiểu phun ra một ngụm máu tươi
- Quá yếu... Chết tiệt, thật sự là rác rưởi!
Tần Hiểu tự mắng một câu.
Nhưng khi hào quang bắn xuyên qua, tàn miếu như bị giật xuống một tầng ngụy trang, trực tiếp lộ ra một gian miếu hoàn hảo mang phong cách tang thương cổ xưa!
- Ha ha... Chính là chỗ này!
Tần Hiểu nói xong, cất bước đi đến, miệng lầu bầu:
- Tiểu kỳ lân, ngươi về bắt ngươi kế thừa sao? Đáng tiếc tất cả sẽ thuộc về Mao Lợi Đồng, à không... Thuộc về Tần Hiểu ta, ha hả ha hả.
Tiếng cười lạnh không ngừng phát ra.
Một kỳ lân bị phong ấn huyết mạch, có lực lượng nhỏ yếu đến không chịu nổimột kích.
Mao Lợi Đồng dù không còn là ma tướng uy phong năm đó, nhưng muốn đối phó một tiểu kỳ lân cũng không có áp lực gì.
Rất nhanh, hắn đi tới cửa miếu, nghiêm nghị niệm khẩu quyết, hai tay cũng không
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thi-thien-dao/1864523/chuong-659.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.