Một trưởng lão khác của Phi Tiên, đầu cũng đầy tóc bạc, khẽ thở dài nói:
- Sư tỷ, mấy năm gần đây chúng ta còn tổn thất ít người hay sao? Đừng suy nghĩ quá nhiều, vào Quy Khư mà có một người đi ra đã là cơ duyên lớn bằng trời rồi! Lần này… chúng ta đã quá có lợi. Trên mặt cô gái tóc bạc kia cũng lộ vẻ cười khổ:
- Ta đây chẳng qua… cũng muốn bọn nhỏ đều có thể còn sống mà trở về thôi.
Cả căn phòng bỗng chốc rơi vào im lặng.
Làm sao chỉ mình nàng nghĩ thế chứ? Ai cũng mong vậy cả.
Nhưng sự thật cũng vô cùng lạnh lùng và tàn nhẫn, bởi vì nơi đó là Quy Khư!
Một nơi thập tử vô sinh ùng lúc đó, phía bên Nhất Kiếm, bà lão kia cũng gọi Hạ Phong và Hoa Tam Nương tới bên cạnh.
- Nha đầu thật sự là đoạt được cơ duyên lớn? Còn rất an toàn? Các ngươi không lừa ta chứ?
Bà lão trước giờ vẫn rất quan tâm tới Hoa Tiểu Nha, hơn nữa còn vô cùng yêu thích người vãn bối này.
Hoa Tam Nương mặt mày hớn hở:
- Lão tổ, ngài yên tâm đi, Tiểu Nha nó đã đạt được cơ duyên khôn lường, bây giờ đang rất tốt! Đợi nó quay về ngài có thể tự đi hỏi nó mà à lão gật đầu vẻ hài lòng, sau đó lại nói:
- Thế còn mấy đệ tử còn lại không đạt được cơ duyên của Nhất Kiếm chúng ta thì sao? Bọn họ thế nào rồi?
Lời đó vừa ra khỏi miệng, trên mặt
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thi-thien-dao/1864521/chuong-657.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.