Không cần nói một câu nhưng nháy mắt có thể hiểu được ý đối phương. Cảm giác này rất kì diệu.
Vừa nghĩ thân hình của Sở Mặc lại xuất hiện ở Sở cung.
Đại Công Kê đang đứng trên quảng trường, vừa thấy Sở Mặc, tròng mắt tròn xoe, nhanh chóng chạy tới chỗ hắn. Đại Công Kê nhìn Sở Mặc từ trên xuống dưới nói:
- Sao tiểu tử ngươi lại ở chỗ này thế?
- Thế còn ngươi, sao cũng ở đây?
Sở Mặc kỳ quái nhìn Đại Công Kê:
- Không phải ngươi chờ ta ở trấn trên hay sao?
- Chết tiệt! Ngươi không biết thật hay giả ngu thế?
Đại Công Kê trừng mắt, buồn bực nhìn Sở Mặc
- Mấy tên khốn kiếp kia đã không chịu nổi mà xuống tay với ngươi rồi à?
Sở Mặc cười hỏi.
Dù sao Đại Công Kê ở trong này, chứng tỏ nó chẳng có chuyện gì. Theo hiểu biết của Sở Mặc về Đại Công Kê, mấy kẻ tấn công nó sẽ ít nhiều phải chịu thiệt. Vài ngày trước nó bị mấy gã Cô Thành tính kế chỉ vì nó khinh không thèm đáp trả mà thôi.
- Đúng vậy, mấy tên đó quá khốn nạn.
Đại Công Kê mắng một câu, sau đó vẻ mặt lại vô cùng đắc ý:
- May mà Kê gia thông minh, thấy tình thế không tốt, thừa dịp bọnhọ chưa kịp trở tay, giết được mấy tên rồi bỏ trốn luôn.
- Ngươi lại còn giết không ít người cơ đấy?
Sở Mặc kinh ngạc.
- Ánh mắt của ngươi kiểu gì thế kia? Ngươi không tin vào bản lĩnh
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thi-thien-dao/1864507/chuong-643.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.