Chương trước
Chương sau
Cho nên, Sở Mặc tính toán sau khi đám Diệu Nhất Nương tiến vào Linh giới sẽ tách ra. Ít nhất, ngoài mặt phải không có quan hệ gì.

Sở Mặc không muốn trải qua chuyện như ở Sở quốc vương thành nữa.

- Vậy ngươi định làm thế nào?

Diệu Nhất Nương hỏi.

- Lấy Huyễn Thần Giới làm trung chuyển, ta sẽ tận khả năng cho các đệ tử Phiêu Diêu Cung cơ hội tu luyện, chỉ cần hắn có thiên phú, như vậy ta có thể cho hắn phithăng Linh giới, phi thăng Tiên giới thậm chí... Phi thăng Thiên giới!

Sở Mặc thản nhiên nói:

- Nhân Giới không phải không có thiên tài thiên phú trác tuyệt mà là vì hoàn cảnh tu luyện có vấn đề, mới đưa đến rất nhiều thiên tài không có cơ hội lên cao. Mà đó lại là ưu thế của chúng ta!

Đột nhiên, Diệu Nhất Nương và đám Thẩm Tinh Tuyết có phần hiểu ra ý của Sở Mặc!

Đại Công Kê nhìn Sở Mặc:

- Ý của ngươi là... toàn bộ Nhân Giới trở thành kho dự trữ nhân tài của ngươi?

Sở Mặc cười cười, nhe răng với Đại Công Kê:

- Ngươi có biết không, một con gà quá thông minh sẽ khiến người ta muốn bỏ nóvào nồi hầm.

Hoàng Họa mài đao:

- Ta đã chuẩn bị xong nấm.

- Nha đầu, ngươi thật không có lương tâm!

Đại Công Kê đảo tròng mắt, vẻ mặt thương tâm.

Tuy nhiên đề nghị của Sở Mặc cũng khiến mọi người vô cùng hưng phấn, Sở Mặc nói không sai, trong nhân giới không phải là không có thiên tài, không phải là không có thiên kiêu kinh tài tuyệt diễm. Nhưng bởi vì không có cơ hội lấy được tài nguyên tu luyện, rất nhiều thiên tài chết non giữa đường, thậm chí rất nhiều người thiên phú trác tuyệt còn không có cả cơ hội luyện võ! Sở Mặc không muốn để tình huống này tiếp tục xảy ra, hắn muốn để Phiêu Diêu Cung thành môn phái lớn nhất Nhân Giới!

Hắn muốn cho mọi kẻ thiên phú trác tuyệt trong thiên hạ này thành đệ tử của Phiêu Diêu Cung!

Không chỉ là Sở Cung, mà là cả Huyễn Thần Giới!

Tựa như Sở Mặc có lòng tin thu nhận hết những đứa trẻ thiên phú tốt, lòng tin của hắn đến từ pháp bảo Thiên giới đại tộc, dùng để thí nghiệm huyết mạch, thiên phú và thể chất.

Pháp bảo đó rất thông thường ở Thiên giới, nhưng đối với người dưới Thiên giới lại là thứ không dám nghĩ đến! Nhưng Sở Mặc lại có!

Đó cũng là điều Sở Mặc dựa vào!

Còn có khả năng luyện đan có thể đổi lấy lượng lớn tài nguyên.

Sở Mặc không tin, hắn dùng thủ đoạn với Thiên giới đại tộc, ở Nhân Giới này lại không thể lật lên một phen sóng gió?

Vậy hắn chính là rác rưởi.

Trên boong thuyền gió rất lớn, Sở Mặc lại bất động, nhìn mặt biển mãnh liệt, mênh mông hía sau truyền đến một loạt tiếng bước chân, Thẩm Tinh Tuyết gọi:

- Sở huynh...

Quen thuộc hơn, Thẩm Tinh Tuyết không còn gọi Sở công tử mà sửa xưng hô. Kỳ thật tuổi của Thẩm Tinh Tuyết còn lớn hơn Sở Mặc vài tuổi, tuy nhiên tiểu tâm tư của thiếu nữ, Sở Mặc cũng không muốn vạch trần.

- Tinh Tuyết.

Sở Mặc quay đầu lại nhìn Thẩm Tinh Tuyết khẽ mỉm cười:

- Bên ngoài gió lớn, sao lại ra đây rồi.

- Sau này ta có thể gia nhập Phiêu Diêu Cung không?

Thẩm Tinh Tuyết cẩn thận hỏi.

- Thế nào? Không cần chức chưởng môn Phi Tiên sao lại muốn vào Phiêu Diêu Cung?

Sở Mặc nhìn Thẩm Tinh Tuyết, mỉm cười hỏi.

Sự đau lòng đã được Sở Mặc chôn giấu, thù này phải báo, nhưng lại không thể ảnh hưởng đến quá nhiều người. Nếu hắn không tỉnh táo, tất cả mọi người sẽ chịu ảnh hưởng.

Thẩm Tinh Tuyết thoáng đỏ mặt:

- Sở huynh chỉ biết giễu cợt ta, ta đâu có tư cách đảm nhiệm chưởng môn của Phi Tiên, hơn nữa Phiêu Diêu Cung rất nhanh sẽ vượt qua Phi Tiên, trở thành môn phái mạnh nhất Nhân Giới. Ta nghĩ không nhiều năm nữa, Phi Tiên sẽ trở thành môn phái duy nhất ở Nhân Giới

- Hả? Ngươi có lòng tin như vậy sao?

Sở Mặc có chút kinh ngạc nhìn thoáng qua Thẩm Tinh Tuyết.

Cho dù là Thẩm Tinh Tuyết từng biết về Sở Cung, nhưng Sở Cung là Sở Cung, Phiêu Diêu Cung là Phiêu Diêu Cung, Sở Mặc cũng không để nhiều người biết sự hiện hữu của Sở Cung. Đó không phải ích kỷ, đó là do Giới Linh phụ trách.

Hắn không biết Giới Linh ở Huyễn Thần Giới kiến tạo một tòa Sở Cung cho hắn có trái quy tắc không, nhưng hắn vẫn không muốn vì chuyện này khiến Giới Linh chịu nhân quả.

- Đương nhiên, ta tin tưởng ngươi.

Thẩm Tinh Tuyết hạ giọng nói:

- Ta cũng tin không cần nhiều năm, toàn bộ Nhân Giới đều biết nên lựa chọn nhưthế nào.

Sở Mặc cười cười:

- Được, ngươi nguyện ý, vậy gia nhập đi.

Thẩm Tinh Tuyết vui vẻ gật đầu, nói:

- Ta nhất định sẽ tận khả năng, làm tốt việc nên làm.

Lúc này, Trung Thần Đảo hiện ra trong tầm mắt của Sở Mặc.

Sở Mặc dùng ánh mắt thâm thúy nhìn đường chân trời, hạ giọng nói:

- Tông Môn đại hội, chúng ta tới rồi!

Bến tàu Trung Thần Đảo phi thường náo nhiệt. Môn phái đến từ ba đại lục khác cũng đang lục tục tới.

Rất nhiều người lần đầu tiên xuất môn, thấy thịnh hội như vậy đều rất hưng phấn.

Tây Hải phái cũng phái người phụ trách tiếp đãi. Những người này cũng đã được phân công, mỗi người phụ trách tiếp đãi một môn phái.

Mấy ngày nay, Tây Hải phái Vương Thông trưởng lão tổng cộng xuất hiện ba lượt. Mỗi một lần tiếp đãi đều là môn phái lớn trên đại lục.

Hôm nay, ông ta lại xuất hiện. Rất biết nhiều người biết thân phận ông ta đều tò mò không biết người của đại phái nào tới. Nhưng những người này sẽ lập tức được biết, một con thuyền gỗ lớn tựa vào bến tàu, tiếp theo có cờ xí giương lên, hai chữ phong cách cổ xưa thanh tú trên cờ đón gió phấp phới.

Chỉ hai chữ này khiến mọi người rung động không nói ra lời.

- Cô Thành!

Người Cô Thành gần như không xuất thế đã tới!

Người vào bến tàu nghênh đón không chỉ có Tây Hải phái, cả Đại Hoang phái và Thanh Sơn Môn cũng tới.

Mấy môn phái lớn đã tới Trung Thần Đảo cũng bị kinh động ra nghênh đónngười của Cô Thành.

Lúc hai chân Tần Hiểu bước lên đại địa, trong lòng tràn đầy hào hùng.

Cảnh giới của hắn, qua mấy năm bế quan tu luyện đã tiến vào Tiên Thiên trung kỳ.

Ở tuổi này của hắn đã là thành tựu xuất sắc.

Rất nhiều người có tuổi trong Cô Thành đều cho rằng Tần Hiểu có cơ hội bước tới bước cuối cùng kia!

Đột phá Tiên Thiên, phi thăng thượng giới! Tần Hiểu cũng tự cho là như thế.

- Một ngày nào đó, Tần Hiểu ta sẽ tự tay báo thù, rửa mối sỉ nhục ngươi gây cho ta năm đó. Ta nhất định sẽ phụng trả gấp đôi!

Tần Hiểu nhìn đám đông nghênh đón ngoài kia, trong lòng thầm nghĩ.

- Tại hạ Tây Hải phái chưởng môn cùng các trưởng lão hoan nghênh nhóm đạo hữu Cô Thành!

Tây Hải phái chưởng môn nhân Triệu Khánh nở nụ cười hướng đám Tần Hiểu thi lễ.

Vài đệ tử Tây Hải phái đứng phía xa xem náo nhiệt, bọn họ chưa từng thấy chưởng môn tươi cười sáng lạn như vậy

- Đại Hoang phái chưởng môn Lưu Toàn cung nghênh các đạo hữu Cô Thành!

Một trung niên gầy gò đi tới, cũng nở nụ cười.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.