Thẩm Tinh Tuyết khẩn trương, vẻ mặt cầu xin nhìn Thẩm Ngạo Băng:
- Tiểu… Dì nhỏ…
- Vô dụng!
Thẩm Ngạo Băng lạnh lùng nói:
- Đừng lãng phí võ mồm nữa.
Từ đầu đến cuối, Sở Mặc vẫn luôn đứng ở đó, ánh mắt nhìn chăm chú về phương xa, sau một câu kia nói ra khỏi miệng, hắn vốn không nói thêm câu thứ hai.
Mãi cho đến khi Thẩm Ngạo Băng lạnh băng cự tuyệt Thẩm Tinh Tuyết, Sở Mặc mới chậm rãi quay đầu lại nhìn Thẩm Ngạo Băng:
- Ta, cũng không muốn mang Nhất Nương đi, nếu lỗ tai của Thẩm chưởng môn không bị điếc… thì hẳn lầ có thể nghe được lúc đó ta từ chối đưa nàng đi cùng ta.
Vẻ mặt Thẩm Ngạo Băng chán ghét nhìn Sở Mặc:
- Thì sao chứ?
- Bây giờ ta đã không còn tương lai nữa, cho nên ta không muốn, cũng sẽ không làm liên lụy đến Nhất Nương.
Sở Mặc thản nhiên nói.
Trong mắt Diệu Nhất Nương thoáng ánh lệ nhìn Sở Mặc, muốn nói điều gì đó.
Sở Mặc không để cho nàng nói mà nhìn Thẩm Ngạo Băng nói:
- Cho nên mời ngươi thu hồi mệnh lệnh hoang đường mà ngươi vừa nói kia.
- Hoang đường? Ngươi nói ta hoang đường?
Vẻ mặt Thẩm Ngạo Băng không dám tin nhìn Sở Mặc, giận quá hóa cười:
- Ta thấy ngươi mới hoang đường! Tiểu súc sinh, ngươi là đồ “Tang gia chi khuyển”( Chó mất nhà, chó không nhà) mà cũng dám nói ta hoang đường sao? Ngươi có biết đây là chỗ nào hay không? Ngươi có
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thi-thien-dao/1864440/chuong-576.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.