Đây là sự mạnh mẽ của tu sĩ cao cấp.
Một chưởng của tu sĩ Đại Thừa Kỳ, đừng nói là tu sĩ chưa đến Trúc Cơ như Sở Mặc, dù có là tu sỹ Nguyên Anh Kỳ, chỉ sợ cũng tan thành tro bụi
- Nhìn cái gì mà nhìn? Rác rưởi.
Lạc Anh lạnh lùng nhìn Sở Mặc nói:
- Rác rưởi là rác rưởi, ánh mắt có thể giết người được chắc?
Nói xong bay thẳng đến hướng cánh cửa kia.
Lạc Ninh cũng không liếc nhìn Sở Mặc đến một cái, y nghĩ, cũng chỉ là một kiến chưa đến Trúc Cơ mà thôi, chẳng có gì phải quan tâm chú ý.
Rồi Đổng Ngữ cũng bước thêm vài bước, đuổi kịp Lạc Anh.
Ánh mắt Tần Thi hướng về Sở Mặc, đem theo mấy phần xin lỗi, tuynhiên cũng chỉ là cảm thấy có chút không đành lòng mà thôi. Than nhẹ một tiếng, rồi cũng bước theo, nàng biết câu nói vừa rồi có chút đắc tội với Lạc Ninh.
Nếu như bình thường thì cũng không là gì, nhưng lần này hai huynh đệ Lạc Ninh với Lạc Anh đang giúp nàng với Đổng Ngữ tìm nước ngũ hành.
Dù sau này thế nào đi chăng nữa, nhưng giờ mọi người phải đứng bên nhua, chung sức hợp lực.
Lạc Anh đi thẳng đến cánh cửa đso, lấy một viên đan dược trênngười xuống.
Mấy người Lạc Ninh và Tần Thi hộ pháp cho Lạc Anh ở bên cạnh, đề phòng Hoàng Hoàng bất ngờ động thủ.
Hoàng Hoàng chỉ đứng ở nơi xa cười lạnh, căn bản không có ý tới gần.
Điều này làm cho Lạc Ninh
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thi-thien-dao/1864409/chuong-545.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.