Lúc trước Hứa tướng quân vì tình nghĩa huynh đệ không do dự mà thoát ly Hứa gia, rời khỏi Đại Hạ. Đại Sở có thể thuận lợi kiến quốc, có được giang sơn như ngày hôm nay, ít nhất có một phần ba công lao thuộc về Hứa Phù Phù. Hai năm không gặp, Hứa Phù Phù trở nên thành thục hơn rất nhiều. Vẫn giữ dáng vẻ anh tuấn nhưng vì kinh nghiệm sa trường, vẻ đẹp âm nhu trong quá khứ đã được bổ sung thêm khí khái nam tử hán.
Thậm chí còn có thể cảm nhận một chút sát khí của người từ chiến trường bước ra. Thân làm chủ tướng lãnh binh đánh giặc, nếu không dũng cảm xông lên phía trước thì lấy cái gì để phục binh lính.
Hai huynh đệ không nói gì mà trước tiên ôm nhau thật chặt.
Sau khi tách ra, quan sát nhau nửa ngày. Hứa Phù Phù ngạc nhiên:
- Tiểu hắc ca, có hai năm không gặp mà ngươi thay đổi nhiều quá, có vẻ đẹp trai hơn cả ta rồi nhá.
Sở Mặc bĩu môi, nhìn Hứa Phù Phù còn mặc khôi giáp cảm động nói;
- Hiện tại lại làm tướng quân cơ á?
Hứa Phù Phù cười nói:
- Hơi bị được đấy nhé. Trước đây khi chưa trải nghiệm cuộc sống quân nhân, ta đã nghĩ mình không thể chịu được. Nhưng giờ nếm thử mới phát hiện, đây mới là chỗ nam nhân nên đến.
Sở Mặc cười, vươn tay đập vào bờ vai của Hứa Phù Phù một cái:
- Hứa tướng quân à, không tệ chút nào.
Hứa Phù Phù ngay lập tức đứng nghiêm, hô lớn:
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thi-thien-dao/1864399/chuong-535.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.