Điều này có thể coi là một biểu hiện được thừa nhận năng lực lớn nhất đối với một kỵ sĩ Vương đình. Cũng là vinh dự tối cao một kỵ sĩ có thể đạt được.
Nhưng Đằng Phong Cách Nhĩ không vui nổi. Mọi người không biết vì sao nhìn y cứ như hồn bay phách lạc, nhưng cũng không ai đi an ủi y. Người của Sở quốc nhìn y càng thêm gai mắt. Ngươi dám dùng đao chém Vương của chúng ta, Vương quá nhân từ nên mới không giết ngươi. Không thèm chấp nhặt với ngươi là vì nể mặt nữ vương, chứ người như ngươi là cái thá gì? Minh Tâm Cảnh thì giỏi chắc? Sở quốc của chúng ta đầy cao thủ nhé.
Tùy tiện một phó cung chủ của Phiêu Miểu Cung cũng có thể đập chết ngươi. Không phải chỉ là lời nói khoa trương đâu.
Khi Sở Mặc nhìn thấy Đạm Đài, Uất Trì và lão thái giám vô danh đã vô cùng cảm động. Nhưng cũng không nói gì vì hắn biết, tình cảm này khó có thể dùng ngôn ngữ để biểu đạt, dùng hành động thực tế hồi báo vẫn hơn. Đêm đó, Sở cung tổ chức yến tiệc chào đón Sở vương lần đầu trở về. Mọi người cùng nâng chén chúc mừng.
- Nói thật, ta không nghĩ mới có hai năm mọi người đã gây dựng được cơ nghiệp lớn như thế này.
Sở Mặc bưng chén rượu cảm thán lại cười hỏi:
- Tên Hứa Phù Phù nghiện đánh giặc rồi sao? Đến giờ vẫn còn đánh.
Liễu Mai Nhi nhìn Sở Mặc, dịu dàng cười nói:
- Thưa Sở vương…Sở Mặc hơi nhíu mày, khoát
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thi-thien-dao/1864397/chuong-533.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.