Chương trước
Chương sau
Sở Mặc kéo Vương Đại Phát đẩy sang một bên. Trước một khắc khi một đao đầy kinh động này chuẩn bị đâm vào người hắn, Sở Mặc vươn tay trái, dùng Thiên Trọng Thủ đánh vào thân đao. Đằng Phong Cách Nhĩ hét lên, cảm thấy cánh tay mình chết lặng, không cầm được đao nữa… Cây đao ngay lập tức rơi vào tay của Sở Mặc.

Mọi người chỉ thấy một trận hoa mắt, sau đó lại thấy cây đao vốn ở trong tay Đằng Phong Cách Nhĩ, loáng cái lại rơi vào tay Sở Mặc, sau đó…đặt trên cổ Đằng Phong Cách Nhĩ.

- Ta không có thù oán gì với ngươi. Tại sao muốn giết ta?

Sở Mặc cau mày, nhìn Đằng Phong Cách Nhĩ.

- Không được giết…Lâm Bạch. Na Y vẫn ngồi trong xe ngựa, còn đang kinh hãi chưa phục hồi được tinh thần, nắm bắt hoàn cảnh, lớn tiếng nói.

Còn chưa nói hết đã thấy có gì không đúng. Lại nhìn thấy cây đao đang kề bên cổ Đằng Phong Cách Nhĩ, vô cùng ngạc nhiên. Nàng không thể tưởng được, sau hai năm, Lâm Bạch còn lợi hại hơn cả một cao thủ Minh Tâm Cảnh.

Nhưng cục diện lúc này khiến Na Y thấy rất khó giải quyết. Chuyện này là Đằng Phong Cách Nhĩ sai. Điều này ai cũng biết, không phải nghi ngờ. Nhưng vấn đề là, Đằng Phong Cách Nhĩ là đệ nhất cao thủ của Vương đình thảo nguyên, là kỵ sĩ trung thành với nàng, y không thể chết được. Nhưng như vậy thì Lâm Bạch sẽ bị ủy khuất.

Na Y thà rằng chính mình chịu ủy khuất chứ không muốn hắn có vấn đề. Đừng nhìn nàng suốt ngày mắng Lâm Bạch là một tên đại lừa đảo, nhưng chỉ một cái nhìn lúc nãy đã tiêu tan hết toàn bộ oán khí của nàng. Trong suy nghĩ của nàng, vị trí nữ vương không thể so với Lâm Bạch.

Mặc dù nàng biết Lâm Bạch là Sở Mặc nhưng từ đầu đến giờ, trong lòng của nàng chỉ có Lâm Bạch mà thôi. Vì chỉ có Lâm Bạch mới thuộc về riêng nàng. Chứ không phải Sở Mặc. Đằng Phong Cách Nhĩ cũng bị sợ ngơ người. Y không thể tin được, một đao y dùng toàn lực muốn mệnh của đối phương lại bị đối phương cướp vũ khí, đặt trên cổ y.

Điều này khiến người tâm cao khí ngạo như Đằng Phong Cách Nhĩ không thể chịu được, đỏ mắt căm tức nhìn Sở Mặc:

- Ngươi muốn giết cứ giết, lôi thôi làm gì?

- Ngươi muốn tỏ ra mạnh mẽ với ta sao?

Sở Mặc tựa tiếu phi tiếu nhìn Đằng Phong Cách Nhĩ:

- Phải chăng ngươi nghĩ ta sẽ nể mặt Na Y mà không giết ngươi?Đằng Phong Cách Nhĩ đỏ mặt, khóe miệng kịch liệt co quắp, nói không ra lời vì y thực sự nghĩ như vậy.

Giờ y đã biết thiếu niên này chính là người nữ vương ngày nhớ đêm mong: Lâm Bạch. Như vậy chắc chắn hắn sẽ nể mặt nữ vương, cũng không làm gì y. Nên lúc này y không thể tỏ ra yếu thế khiến nữ vương coi thường.

Chỉ tiếc Đằng Phong Cách Nhĩ hoàn toàn đánh giá sai mối quan hệ giữa Sở Mặc và Na Y, bằng không cũng không dám cứng đối cứng như vậy. Sở Mặc nhìn Na Y, nói:

- Y muốn giết ta.

Na Y mím môi, hít sâu một hơi. Bốn phương tám hướng đều tĩnh mịch. Mọi người ngừng hô hấp, tập trung nhìn vào Na Y.

Sở Mặc không đợi Na Y trả lời, nói tiếp:

- Nếu là hai năm trước đây, ta cũng có thể né được đao này nhưng sẽ bị trọng thương. Hôm nay nếu đứng ở đây là một người có thực lực kém hơn một chút chắc chắn đầu lìa khỏi xác.

Na Y cứng họng. Thật ra nàng rất muốn nói:

- Đằng Phong Cách Nhĩ là đáng chết.

Nhưng nàng không thể, vì nàng là nữ vương thảo nguyên. Nàng là nữ thần, là lãnh tụ tối cao trên thảo nguyên.

Mà Đằng Phong Cách Nhĩ là một anh hùng mới của thảo nguyên. Một khi hôm nay nàng nói theo suy nghĩ, hình tượng của Vương đình chắc chắn tuột dốc không phanh.

Những người đàn ông nhiệt huyết trên thảo nguyên sẽ chẳng quan tâm lý lẽ trong chuyện này. Dù là Lâm Bạch từng là anh hùng của họ cũng không được. Vì chung quy, Lâm Bạch chỉ là người Hán, đã từng là anh hùng mà thôi.

Nhưng Đằng Phong Cách Nhĩ cũng là một anh hùng, lại là anh hùng của hiện tại. Nên những lời kia nàng không dám nói cũng không thể nói.

Sở Mặc nhìn Na Y, bỗng nhiên mỉm cười, gật đầu nói:

- Ta hiểu chỗ khó của ngươi.

Nói xong cầm đao cắm xuống trước mặt Đằng Phong Cách Nhĩ. Mũi đao đâm vào phiến đá, dựng đứng ở đó. Sở Mặc lại nhìn Na Y, nhẹ nhàng cười, không nói gì xoay người bước đi. Vương Đại Phát trợn mắt nhìn Na Y, khóe môi giật giật, cuối cùng không nói gì đi theo Sở Mặc.

Na Y kinh ngạc đứng đó. Nước mắt trên khuôn mặt mỹ lệ không ngừng tuôn rơi.

Đám người Sở Yên nghe tin chạy tới cũng bị cảnh tượng trước mắt làm cho đờ đẫn. Ngay cả việc muốn cho Sở Mặc một niềm vui gặp mặt bất ngờ cũng bỏ qua luôn.

Toàn bộ tầng lớp cấp cao ở Sở quốc đều biết Na Y thích Sở Mặc, thậm chí tình cảm này còn cực kỳ sâu đậm. Nói cho chính xác, thì không ai ở Sở quốc không biết chuyện này.

Quan hệ giữa Sở quốc và Vương đình ở thảo nguyên rất tốt, hai bên thường xuyên có hoạt động giao lưu với nhau huyện lúc trước Sở Mặc ở trên thảo nguyên chiến đấu, ngăn cơn sóng giữ, trở thành anh hùng trong suy nghĩ của người dân thảo nguyên đã được lan truyền rộng khắp, không còn là bí mật.

Cho nên từ tận đáy lòng, nhóm người Sở Yên đều đã coi Na Y là người một nhà.

Ai cũng không nghĩ tới, khi Sở vương trở về, Na Y đến gặp, lại có chuyện như vậy xảy ra. Dù là người nhanh mồm nhanh miệng đến mấy trong tình huống này cũng chẳng biết nên nói gì.

Na Y nhìn bóng lưng Sở Mặc, la lớn:

- Ngươi đứng lại! Ngươi định cứ như vậy mà đi sao?

Sở Mặc dừng lại, nhưng vẫn đứng im, không quay đầu, chỉ ôn hòa nói:

- Bệ hạ muốn nói gì?

- Lâm Bạch ngươi là đồ đại bịp. Ta đã chờ ngươi ba năm, cũng yêu ngươi ba năm. Mỗi ngày mỗi đêm đều không ngừng nhớ đến ngươi…

Nghe Na Y nói toàn bộ người đứng trên đường đều ngây người.

Đây là một nữ vương của một quốc gia đó. Hiện giờ thảo nguyên đã không còn là vùng đất co đầu rút cổ bị Đại Tề bắt nạt năm xưa mà đã trở thành bá chủ một phương rồi. Nữ vương thảo nguyên cũng tương xứng với vua của một nước.

Người có thân phận như vậy lại thẳng thắn tỏ tình với một người nam nhân. Nếu truyền ra ngoài không biết làm bao nhiêu người kinh ngạc rớt cằm.

Na Y nói một câu, sắc mặt của Đằng Phong Cách Nhĩ tái thêm một phần. Na Y nói hết, khuôn mặt của vị đệ nhất cao thủ trên thảo nguyên, cũng là người trẻ tuổi có thiên phú trác tuyệt ở Nhân giới đã không còn một tia huyết sắc. Y không ngu ngốc, y biết vì sao nữ vương khong trách mắng y. Nữ vương không phải muốn giữ thể diện cho y mà đang bảo vệ thể diện cho Vương đình.

Đằng Phong Cách Nhĩ cười đau xót, thì thào nói:

- Ta biết ta đã làm một chuyện vô cùng ngu xuẩn. Xin lỗi bệ hạ, đây là lỗi của ta. Ta đã khiến bệ hạ khó xử. Ta nguyện lấy máu của ta để chuộc lỗi. Đằng Phong Cách Nhĩ sẽ không làm nữ vương và Vương đình phải mất mặt.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.