Trong lúc đó Sở Mặc cũng gặp rất nhiều nguy hiểm. Nhưng mỗi lần như vậy, Thương Khung Thần Giám gần như đều có cảnh báo trước, giúp Sở Mặc hữu kinh vô hiểm thoát nạn ứ cách một đoạn thời gian, Sở Mặc lại đến Linh Đan Đường lấy vật liệu, sau vài ngày lại đưa đan dược đến. Chưởng quầy Linh Đan Đường ở nhân tầng mỗi lần trông thấy Sở Mặc đều vô cùng khách khí, lại nịnh nọt, nhưng đấy là trong tình huống không có người ngoài.
Sở Mặc cũng biết nguyên nhân nhưng hắn cũng chưa từng hỏi thăm tin tức của Lưu Vân. Nữ tử từng có quan hệ da thịt với hắn cứ thế biến mất. Hắn cũng không gặp Phùng Xuân Đế Chủ.
Ngày cứ như vậy trôi qua. Hôm nay, Sở Mặc ngồi ở ven Huyễn Thần hồ,
nhìn bảng tin nhiệm vụ. Kể ra thì Sở Mặc cũng không cần thiết phải nhận mấy nhiệm vụ kiểu này. Giữ một ghế khách đan sư ở Linh Đan đường, thù lao mỗi tháng do hắn luyện chế đan dược cũng đủ để hắn tiêu xài, lại có thêm lợi nhuận từ việc bán đan dược khác nữa.
Trên người Sở Mặc đã có hơn 800 khối Thiên Tinh Thạch cực phẩm rồi. Bởi vì cảnh giới của hắn quá thấp nên một khối Thiên Tinh Thạch cực phẩm có thể dùng tu luyện trong thời gian khá dài. Ở cái cảnh giới này dám dùng Thiên Tinh Thạch cực phẩm để tu luyện cũng chỉ có hắn mà thôi.
Nếu người ngoài biết được chắc chắn sẽ tức đỏ mắt, kêu hắn là đồphá gia chi tử. Sở Mặc lại chẳng quan tâm, tài nguyên
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thi-thien-dao/1864371/chuong-507.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.