Gia tộc quá lớn, khó tránh khỏi vài quả trứng thối, thiên phú của Gia Cát Xương Bình trong lớp trẻ cũng coi như ưu tú, vẻ ngoài đạo mạo nhưng sau lưng toàn ngầm làm chuyện hư hỏng, Gia Cát Trường Xuân hiểu rất rõ.
Chỉ là không thèm hỏi đến thôi.
Tựa như hắn đã nói, ai cũng có tuổi trẻ, ai cũng có lúc được gọi là con ông cháu cha. Lúc này là tự hắn muốn chết, thật sự chẳng trách được người khác.
Đúng lúc này, bên ngoài truyền đến một tiếng mắng đầy tức giận:
- Đều cút ngay cho ta! Ta muốn gặp Gia Cát Trường Xuân, các ngươi dám ngăn cản ta?
Trong phòng, Gia Cát Trường Xuân nghe vậy lập tức chau mày, lộ vẻ bất đắc dĩ.
Người tới là tiểu thiếp hắn sủng ái nhất.
Nhưng ở Gia Cát gia quy củ sâm nghiêm, ái thiếp có được sủng ái cũng không có thể có lá gan dám xông vào thư phòng gia chủ.
Vấn đề là, người tới là mẹ của Gia Cát Xương Bình!
Đúng vậy, Gia Cát Xương Bình là con của Gia Cát gia chủ, con của Gia Cát Trường Xuân!
Nói cách khác, vì sao Gia Cát Lãng phải mở lời khuyên bảo?
Ầm!
Cửa trực tiếp bị đẩy ra, một nữ tử xinh đẹp động lòng người trực tiếp xông tới, nhìn Gia Cát Trường Xuân giương mày liễu:
- Thế nào?
Giờ ta còn không được đến chỗ của ngài nữa sao?
Gia Cát Trường Xuân khoát tay với đám thị vệ phía sau nữ tử, để họ rời đi mới thản nhiên nói:
- Đóng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thi-thien-dao/1864367/chuong-503.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.