Sở Mặc không biết mình rốt cuộc chết bao nhiêu lâu. Dù sao, lúc hắn mở hai mắt ra, phát hiện hắn vẫn ở tại chỗ.
Giới Linh đang đứng đó, lặng thinh nhìn hắn.
Sở Mặc cảm thấy đầu mình có chút hỗn loạn. Hắn nhìn Giới Linh, biết mình vừa nãy chết trong tay của Giới Linh. Nhưng trí nhớ của hắn… lại dường như xuất hiện đứt quãng.
- Có phải có chút hoang mang không, biết mình vừa nãy chết một lần, nhưng lại có chút không dám tin? Giới Linh thản nhiên nói.
Sở Mặc thành thật gật đầu, nhìn trong ánh mắt của Giới Linh, cũng tràn đầy ý không thể tin nổi.
- Mùi vị của cái chết, không dễ chịu chứ? Giới Linh lại hỏi.
Sở Mặc vẫn thành thật gật đầu, thầm nói dễ chịu mới lại. Ngài thử đi rồi biết mùi vị này.
- Không sao, chúng ta tiếp tục. Giới Linh nói
Sở Mặc cắn răng một cái, trong tay chém ra Thí Thiên.
Lại là đao đầu tiên của U Minh Bát Đao: Đoạt hồn!
Sở Mặc hét lớn một tiếng. Hắn không tin một kích mạnh nhất của mình hoàn toàn không phát huy được tác dụng.
Sự thật cũng chứng minh, quả thật là hoàn toàn có chút tác dụng.
Thân hình của Giới Linh liền giống như quỷ mị, tránh né một kích này của hắn. Sau đó, xuất hiện trước mặt hắn.
Vẫn là một chưởng!
Vẫn là xương đầu vỡ vụn!
Sở Mặc lại chết.
Rất nhanh hắn lại sống lại.
Sở Mặc khóe miệng co giật, nhìn Giới Linh nói:
- Cảnh giới
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thi-thien-dao/1864334/chuong-470.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.