Kỳ Tiêu Vũ nói, rồi lại hành lễ với Thượng Quan Nam lần nữa:
- Xin lỗi, Thượng Quan công tử, thành ý của người, ta xin nhận, nhưng rất tiếc
Nói xong, Kỳ Tiêu Vũ bước tới phía Sở Mặc:
- Chúng ta đi thôi!
Sở Mặc gật đầu:
- Được!
- Đứng lại!
Sắc mặt Thượng Quan Nam từ tái xanh thành tím đen, khuôn mặt anh tuấn lập tức cau có:
- Hôm nay không nói rõ ràng, ai cũng đừng hòng bước ra khỏi phòng!
- Khà khà, Thượng Quan huynh sao lại ngang ngược vậy
Hổ Liệt tỏ ý khinh thường.
- Hổ Liệt, ngươi câm miệng cho ta.
Sự nhẫn nại của Thượng Quan Nam đã tới cực hạn, hắn lạnh lùng nhìn Sở Mặc và Kỳ Tiêu Vũ đã đi tới bên hắn:
- Trước khi bước vào phòng này, hai người hoàn toàn không quen biết. Cái gì mà vị hôn thê lừa ai chứ? Coi ta là trẻ ranh 3 tuổi sao?Sở Mắc liếc nhìn Thượng Quan Nam, thầm nghĩ trong lòng cũng có phần nào thông cảm với vị đại công tử này, hắn khẽ thở dài:
- Thật có lỗi, Thượng Quan công tử, tại hạ hiểu được tâm tư của người, nhưng Kỳ Tiêu Vũ đích thị là vị hôn thê của ta.
Dứt lời, Sở Mặc liền nắm lấy tay của Kỳ Tiêu Vũ.
Cơ thể Kỳ Tiêu Vũ khẽ run lên giống như có chút kháng cự, nhưng cuối cùng vẫn không rút ra khỏi tay Sở Mặc, khuôn mặt thanh tú dần ửng đỏ.
- Ngươi các ngươiThượng Quan Nam trước giờ chưa từng căm hận quy tắc
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thi-thien-dao/1864320/chuong-456.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.