Chương trước
Chương sau
Sở Mặc không biết nói gì cho phải, đầu xám xịt nhìn Hổ Liệt:

- Không phải còn có phàm giới sao?

- Khụ khụ… loại như nơi đó cơ bản cũng không thể coi là thế giới mà?

Vẻ mặt Hổ Liệt kiểu” làm sao ngươi lại nhắc tới nơi đó chứ?” nhìn Sở Mặc.

Sở Mặc cũng không nói thêm gì, thầm nghĩ ta tới từ nơi lạc hậu nhưngươi nói đấy, ngươi mà biết sẽ có phản ứng thế nào?

Nhưng mà Sở Mặc cuối cùng không nói, không phải sợ mất mặt, cũng không phải sợ dọa Hổ Liệt mà là theo bản năng cảm thấy một thiếu niên phàm giới như mình không nên ở nơi Huyễn Thần Giới như bây giờ.

Hổ Liệt nói:

- Thiên giới được coi là nơi chư thần, to lớn nhất, giống như chỗ của Thanh Phong, Thanh gia khống chế được mấy tinh cầu khổng lồ đã là rất mạnh rồi, nhưng trên thực tế ở Thiên giới thậm chí chỉ có thể coi là trung đẳng mà thôi.- Không chế được… mấy tinh cầu, ở Thiên giới chỉ có thể coi là bậc trung thôi?

Sở Mặc khiếp sợ, khóe miệng co giật, trong lòng khó mà chấp nhận được.

- Đúng vậy, thật ra Thanh Phong cũng được mà ta cũng thế, ở toàn bộ Huyễn Thần Giới đều không là gì cả.

Hổ Liệt gật gật đầu nói:

- Huyễn Thần Giới là một nơi rất thần kỳ, hơn nữa không chỉ có một tầng!

Khóe miệng Sở Mặc giật giật, nhìn Hổ Liệt.Hổ Liệt nói:

- Huyễn Thần Giới tổng cộng có 3 tầng, phân ra là Thiên, Địa, Nhân, chúng ta bây giờ đang ở tầng Nhân, thật ra chính là tầng có cấp thấp nhất. Đi lên theo sự tăng cường của Huyết mạch còn có thể tiến vào tầng Địa, tầng Thiên…

Hổ Liệt nói xong, trong ánh mắt hiện ra vài phần trông mong:

- Chỉ có sinh linh tiến vào tầng Thiên mới coi là sinh linh hùng mạnh chân chính trên đời này.

- Hóa ra là như vậy…

Sở Mặc chợt nói, mới đầu cho là mình đã nhìn thấy toàn bộ rồi,không nghĩ tới mới chỉ là một góc của núi băng mà thôi.

- Huyễn Thần Giới… rốt cuộc là thế giới như thế nào?

Sở Mặc nhìn Hổ Liệt hỏi.

Hổ Liệt tập trung suy nghĩ, trầm ngâm nói:

- Về lai lịch của Huyễn Thần Giới, từ thượng cổ đến nay thật ra cũng không có một kết luận chuẩn xác nào. Hổ tộc chúng ta từng có tổ tiên hùng mạnh đoán rằng Huyễn Thần Giới thật ra là một cấu trúc sân chơi của thần linh chí tôn…

- Sân chơi...Sở Mặc đầu đầy khói đen.

Hổ Liệt cười gượng:

- Ta cũng không thật sự đồng ý với quan điểm này, nhưng mà nói thật nếu bản thân mình đi ra ngoài rồi từ trên cao nhìn xuống Huyễn Thần Giới mà nói… thật ra đúng là không khác một sân chơi lắm.

- Ở trong này có thể thông qua những cơ duyên mà tăng cường huyết mạch của bản thân. Lực huyết mạch hùng mạnh tới một mức độ nhất định thì có thể tiến vào không gian của tầng cao hơn, còn có thể có ưu đãi đặc biệt khó tưởng tượng và có thể mang về thế giới vốn có của bản thân.Hổ Liệt nói.

Ánh mắt của Sở Mặc chợt sáng ngời:

- Có thể mang về nơi thế giới vốn có của mình? Như vậy nơi này đến tột cùng là thật hay là vẫn là thế giới tinh thần hư ảo?ư

Đối với vấn đề này, Hổ Liệt hơi do dự một chút, sau đó mới lên tiếng:

- Vấn đề này thật ra cũng là một vấn đề đã gây tranh luận nhiều năm của Huyễn Thần Giới.

- Hả?

Sở Mặc nhìn Hổ Liệt:

- Vấn đề này rất khó trả lời sao?

Hổ Liệt gật đầu, nói:

- Đúng là rất khó trả lời.Nói xong, Hổ Liệt đứng lên giơ tay vỗ lên mặt bàn, phát ra một tiếng vang nhỏ:

- Cậu xem, cậu ở đây không cảm giác chút hư ảo nào, đúng không?

Sở Mặc gật gật đầu.

- Ở trong này bị thương cũng có thể cảm giác được sự đau đớn.

Hổ Liệt nhìn Sở Mặc:

- Nhưng vấn đề lớn nhất là thân thể thực của chúng ta… thật ra cũng không cùng lúc tiến vào Huyễn Thần Giới.

- Vậy không phải nói rằng đây là thế giới do tinh thần lực cấu trúcthành sao?

Sở Mặc nói.

- Nếu đơn giản như vậy thì tại sao còn phải tranh luận?

Hổ Liệt thản nhiên cười:

- Chính cậu xem mà xem, nhẫn trữ vật của cậu có phải cũng được đưa vào đây không? Sau đó nhìn tiếp xem trong nhẫn trữ vật có phải toàn bộ đồ vật trong đó đều có thể lấy ra hay không?

- Vậy thì có thể nói lên cái gì?

Sở Mặc nhìn Hổ Liệt.- Nói những điều đó đồng nghĩa với những vật kia có thể cất vào nhẫn trữ vật của cậu, sau đó… mang về thế giới thật sự nơi cậu sống.

Hổ Liệt thản nhiên nói.

- Cái gì?

Sở Mặc khó tin nhìn Hổ Liệt, bị tin tức này làm cho đầu óc trống rỗng.

- Nói như vậy chẳng phải là trong này có được bảo vật gì thì đều có thể mang tất ra ngoài sao?

Sở Mặc thì thào nói.- Đúng vậy, cho nên tổ tiên của Hổ tộc ta mới có người đề xuất nói nơi Huyễn Thần Giới này thật ra là một cấu trúc sân chơi do thần linh chí tôn làm ra.

Hổ Liệt cười nói.

Lúc này, chưởng quầy tộc Hổ kia tự mình mang rượu và thức ăn đến, sau khi dọn ra xong thì cung kính lui xuống.

Sở Mặc nhìn thoáng qua mấy món ăn trên bàn mà há hốc mồm. Nguyên liệu nấu ăn bên trong một thứ hắn cũng không nhận ra nổi.

Hổ Liệt chỉ vào một món ăn lạnh, giới thiệu:

- Đây là một loại cá Khuê trong biển Huyễn Thần, chỉ có ở biển sâu, không dễ để đánh bắt, hương vị vô cùng thơm ngon, đây là đặc sản vùng núi Huyễn Thần, tên là Chim trĩ Huyễn Thần, bắt nó hầm cách thủy với một loại nấm ở vùng núi Huyễn Thần có thể nói là tuyệt ngon, đây là…

Hổ Liệt có đủ kiên nhẫn với Sở Mặc, không sợ phiền mà giới thiệu mọi thứ với hắn.

- Loại rượu này tên là Huyễn Thần Nhưỡng, là một trong những loại rượu cực phẩm của Huyễn Thần Giới, dùng hàng trăm các loại quả dại trong núi ủ thành, hương vị tuyệt ngon!

Hổ Liệt rót cho Sở Mặc một chén, lòng tràn đầy chờ mong nhìn SởMặc:

- Nếm thử chút đi!

Rượu hiện lên màu xanh biếc, sau khi rót vào chén thì mùi của quả lập tức phiêu tán ra ngoài.

Sở Mặc nâng chén rượu lên nếm thử một ngụm, một cảm giác ngọt lành xâm nhập vào vị giác, không thấy bất kỳ sự cay đắng nào, không nhịn được nói:

- Đây là nước trái cây sao?

- Ha ha ha ha … nước trái cây? Nếu cậu có dũng khí thì uống mộtbình đi… sẽ biết nó có phải nước trái cây hay không thôi!

Hổ Liệt cười lớn nói:

- Nhưng mà nhé, loại rượu này có rất nhiều ích lợi với tinh thần lực, đồng thời đối với rèn luyện thân thể cũng rất có ích.

- Vậy sao? Ta đây cần phải uống thêm nhiều chút!

Sở Mặc cười gắp một miếng cá Khuê của biển Huyễn Thần, uống một ngụm Huyễn thần Nhưỡng có cảm giác đây là món ăn ngon và rượu ngon nhất mà hắn được nếm thử.

Ngay từ đầu Sở Mặc cơ bản là không tin lời nói của Hổ Liệt…. loại Huyễn Thần Nhưỡng chút mùi rượu cũng không có này làm sao làmngười ta say được? Đừng nói uống một bình… cho dù là 10 bình cũng không có vấn đề gì!
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.