Chương trước
Chương sau
Những hắn cũng là một yêu nghiệt thực sự!

Nếu có một ngày nào đó Sở Mặc muốn tạo phản, thì Hoàng Thượng thực sự chẳng có đủ tự tin bản thân mình có thể khống chế được hắn.

Nếu lấy môn phái để chèn ép hắn ư, sư phụ của Sở Mặc là Phi Thăng Giả, trên thế gian này còn có môn phái nào có thể chèn ép được hắn nữa?

Nếu lấy quyền lực trong thế tục này để chèn ép hắn ư, uy danh của Sở Mặc vang xa mọi nơi, có vô số người còn muốn tham gia tạo phản cùng hắn nữa đó...

Vì thế nên Sở Mặc vàng trở nên cường mạnh bao nhiêu, uy danh càng vang xa bao nhiêu thì sự nguy hiểm của hắn với Hoàng Thượng... lại càng lớn bấy nhiêu.

Tuy rằng hiện tại Sở Mặc chưa hề có bất cứ dấu hiệu làm phản, nhưng lòng người là thứ mà ai có thể nói chắc được cơ chứ?

Vì thế nên ông ta sẽ không tự mình ra tay để đối phó với Sở Mặc, nhưng nếu có người khác muốn đối phó với hắn thì Hoàng Thượng cũng sẽ không gây trở ngại gì hết. Thậm chí ngược lại, ông ta còn ngầm giúp đỡ cho bọn chúng...

Và lần này cũng không phải là trường hợp ngoại lệ.

Nếu Sở Mặc không bận tâm đến đám nữ nhi đệ tử của Phiêu Diêu Cung mà tiếp tục ở lại để tham dự hôn lễ của ông nội hắn và Long Thu Thủy, thì Thiên Kiếm Môn sau khi khống chế được đám đệ tử của Phiêu Diêu Cung cũng sẽ tới đây làm loạn một phen thôi!

Dù gì đi chăng nữa thì lần này Sở Mặc chắc chắn sẽ phải chết!

Tuy Đạm Đài tiên sinh dường như đã tới đó cứu hắn rồi, nhưng Hoàng Thượng tin rằng chỉ dựa vào một mình Đạm Đài tiên sinh... thì hoàn toàn không thay đổi được đại cục!

Kẻ mạnh có tính khí của kẻ mạnh, Đạm Đài tiên sinh cảm thấy bản thân mắc nợ Sở Mặc nên ông ta phải trả ơn hắn. Ông ta muốn đi cứu hắn, Hoàng Thượng đương nhiên không ngăn cản.

Vì thế nên lúc này, ở trong buổi lễ này chỉ có duy nhất vị Hoàng Đế Bệ hạ này là vui vẻ nhất. Nhưng Hoàng Thượng lòng dạ thâm sâu, trước khi hoàn toàn xác nhận được thông tin thì ông ta sẽ không có bất cứ một hành động gì hết!

Nếu có tin báo rằng Sở Mặc đã chết thì... hôn lễ ngày hôm nay sẽ ngay lập tức được biến thành một đại hội thẩm phán!

Nhổ cỏ phải nhổ tận gốc.

Có trách thì chỉ trách Phàn Vô Địch thôi, một thân một mình tự do tự tại không muốn, lại còn đi cưới một cô vợ làm gì.

Hoàng Thượng nhìn Phàn Vô Địch đang tiến lại gần chỗ ông ta để kính rượu, một dòng suy nghĩ lướt nhanh trong đầu ông ta. Hoàng Thượng thầm nghĩ: Xin lỗi ông, Phàn lão tướng quân, chỉ cần có tin báo cháu của ngươi đã chết thì trẫm... chắc chắn sẽ ra tay với ngươi thôi! Trẫm... sẽ không giết chết ngươi, nhưng tuyệt đối sẽ khiến cho ngươi mất hết tất cả! Tân nương của ngươi... là người của Đại Tề, chỉ hai chữ gian tế thôi cũng đủ để khiến cho nàng không thoát khỏi kiếp nạn rồi!

Hoàng Thượng lướt nhìn Hứa Trung Lương đang đứng bên cạnh, trong lòng cười thầm: Ngươi cho rằng ngươi đuổi cháu mình ra khỏi nhà, nhận người phụ nữ này làm nghĩa muội... thì mọi chuyện coi như xong rồi hay sao? Ngươi sai rồi! Chức quan Thủ Phụ Nội Các của ngươi... Chỉ cần Sở Mặc chết đi thì ta ngay lập tức sẽ thay người khác vào vị trí đó! Để trẫm nghĩ xem... còn ai thích hợp hơn nữa với vị trí đó đây. Người đó bắt buộc phải có đủ năng lực để xử lý những việc nội chính. Vì dù sao thì sắp tới đây biên cương Đại Hạ... nhanh chóng được mở mang rộng lớn gấp bội lần hiện tại rồi.

Lúc này bên ngoài đột nhiên có một người hớt ha hớt hải chạy vào, thì thầm vài câu đó bên tai Hoàng Thượng.

Hoàng Thượng vốn đang ngồi ngay ngắn trên ghế bỗng dưng sắc mặt ông ta đột ngột thay đổi rồi thất thanh la nói:

- Cái gì?

Có thể khiến cho Hoàng Thượng thất thố như vậy thì hiển nhiên không phải là chuyện nhỏ.

Đám trọng thần Hứa Trung Lương, Phương Minh Thông và Hạ Kinh đứng bên cạnh đều nhìn về phía Hoàng Thượng.

Lúc này Phàn Vô Địch dẫn theo Long Thu Thủy đi về phía Hoàng Thượng, theo sau là một thị nữ bưng rượu đi cùng. Bọn họ chuẩn bị chúc rượu Hoàng Thượng thì nhìn thấy thái độ của ông ta thay đổi một cách đáng kinh ngạc như vậy thì trong lòng Phàn lão tướng quân bèn chột dạ một cái.

- Bệ hạ… Lão thần tới chúc rượu ngài!

Cả đời Phàn Vô Địch sống trong quân đội vì thế nên ông hoàn toàn không hiểu rõ lắm về nhân tình thế sự. Nhưng Phàn lão tướng quân là một vị võ tướng nên… ông khá mẫn cảm với thứ gọi là khí sắc tinh thần!

Phàn Vô Địch có thể cảm nhận được một cách rất rõ ràng rằng trong khoảnh khắc đó, Hoàng Thượng đã thể hiện rõ một thái độ kinh ngạc hãi hùng và thất vọng!

Rồi ông lại liên tưởng tới những câu nói mà cháu nội của mình trước khi rời đi đã nhờ Sở Yên chuyển lời tới.

Trong lòng Phàn Vô Địch thoạt nhiên muốn thở phào một cái nhẹ nhõm. Ông biết rằng đứa cháu nội của mình… có lẽ đã vượt qua được nguy hiểm!

Hoàng Thượng ngẩng đầu nhìn Phàn Vô Địch, ông ta đột nhiên có cảm giác rằng, người đang đứng trước mặt mình đây… chính là Phàn Vô Địch, nhưng dường như trông ông có vẻ như trẻ ra hơn chục tuổi, gương mặt tươi cười, dáng vẻ mừng rỡ.

Trong lòng Hoàng Thượng lại cảm thấy thoáng chốc các luồng cảm xúc đan xen với nhau, trở nên vô cùng phức tạp. Tuy rằng Hoàng Thượng vẫn ngồi đó bất động, nhưng ông ta đã bừng chén rượu lên rồi cười nói mà đáp lời rằng:

- Lão tướng quân vất vả nhiều năm, chiến công hiển hách, nay cuối cùng ông cũng đã yên bề gia thất. Trẫm chúc cho hai người được đầu bạc răng lòng, chén rượu này Trẫm sẽ uống cạn!

Hoàng Thượng nói đoạn bèn ngẩng đầu mà dốc cạn chén rượu.

Phàn Vô Địch khẽ ngây người, gương mặt tức thì thể hiện sự cảm động, ông cũng uống cạn chén rượu đang cầm trong tay. Rồi sau đó lão tướng quân quay người qua phía thị nữ, rót lấy hai chén rượu và cười nói tiếp:

- Bệ hạ thương xót, lão thần uống liền ba chén để tỏ lòng tạ ơn Bệ hạ!

Nói đoạn, Phàn Vô Địch bèn uống cạn liền ba chén rượu.

Những người đứng bên cạnh chứng kiến cảnh tượng đó mà chỉ biết ngây người kinh ngạc.

Phàn Vô Địch có uống cạn ba chén rượu cũng được, uống cạn ba mươi chén rượu thì cũng như vậy, bọn họ sẽ không lấy làm ngạc nhiên. Vì vị lão tướng này ngoài việc nức tiếng là đại tướng đánh trận giỏi ra thì còn lại cũng chỉ là tửu lượng vô cùng lợi hại mà thôi.

Người khiến cho tất cả mọi người đều kinh ngạc đó chính là Hoàng Thượng!

Ở trong trường hợp này, thân là Hoàng Thượng một nước có thể tham dự buổi tiệc quả là đã rất nể mặt cho chủ nhân bữa tiệc rồi. Nay Hoàng Thượng lại còn chủ động uống cạn một chén rượu…

Lẽ nào những lời đồn về việc Hoàng gia chèn ép hai ông cháu Phàn Vô Địch và Sở Mặc chỉ là những điều đơm đặt sai sự thực hay sao?
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.