Sở Mặc nghiêm túc gật đầu:
- Tốt, có câu này của ngươi đã cứu ngươi một mạng, dù sao ta cũng không muốn một đứa bé mất đi mẫu thân từ nhỏ, cho dù phụ thân của nó là môn chủ của Thiên Kiếm môn.- Ngươi ngươi có ý gì?
Ngô Nhất Cúc không dám tin vào lời Sở Mặc, sau đó cười nhạt:
- Đến nước này rồi, ngươi còn có gan uy hiếp ta? Ngươi có biết những người giúp ta đều đã đến rồi?
- Biết.
Sở Mặc gật đầu:
- Ta còn biết hắn ta cũng ở ngoài, đang nghe ngóng chuyện, nãy giờ người nói nhiều lời với ta như vậy, chẳng qua cũng để kéo dài thời gian phải không?
- Ngươi ngươi biết cả?Ngô Nhất Cúc bặm môi, nhìn Sở Mặc:
- Sao lại có thể?
Sở Mặc xông ra ngoài lạnh lùng hoi:
- Chư vị đều đã tới rồi, lẽ nào vẫn muốn tiếp tục nghe trộm sao? Điều này hình như không hợp với thân phận của chư vị lắm!
Vừa nói, cửa phòng vừa bật tung ra, sau người từ bên ngoài nối đuôi nhau bước vào.
Sau người này không đeo mặt nạ hay giấu giếm thân phận của mình. Bởi vì Lục trưởng lão đã chết, thân phận đã bại lộ, nếu muốn giấu giếmtiếp ngược lại còn giống như là tính khí trẻ con vậy.
Năm người khác vây quanh một người, tựa hồ như là các ngôi sao ây quanh mặt trăng.
- Ta là môn chủ Thiên Kiếm môn.
Người đứng giữa bước tới, chỉ là một gã nam nhân chừng 40 tuổi, gã nhìn Sở Mặc nói.
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thi-thien-dao/1864273/chuong-409.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.