- Vì sao không phải là toàn bộ Đại Hạ.
Khương Thu Dương nheo mắt lại nhìn, ánh mắt của y lạnh lùng và hiếu chiến, y nói:
- Sau khi chúng ta xuyên qua khỏi dãy núi Thiên Đoạn này, sau khi công phá Thanh Châu Phủ thì đã có thể khống chế được Viêm Hoàng Thành, đầu não quan trọng nhất của Đại Hạ, có được quân đội trong thành đó, cộng thêm với đám cường giả trong đội quân của chúng ta. Vậy thì theo ta, tiêu diệt toàn bộ Đại Hạ cũng không có trở ngại gì hết.
- Bọn chúng sẽ liều mạng mà phản kích lại đó.
Phương Đông Minh khẽ mỉm cười nói:
- Không có bất cứ một dân tộc nào có thể bị một dân tộc khác trường kỳ nô dịch đâu.
- Vậy thì giết sạch toàn bộ bọn chúng.
Khương Thu Dương lạnh lùng nói:
- Nhân khẩu của Đại Tề ta nhiều như vậy, dân số không ngừng sinh sôi nảy nở, chuyển qua một bộ phận bách tính là được chứ gì.
Phương Đônh Minh không kìm nổi lòng mà hít một hơi thật sâu, y nhìn Khương Thu Dương và nói:
- Nếu làm như vậy thì số lượng thương vong của chúng ta cũng nhiều vô kể.
- Chiến tranh, đã là chiến tranh thì không thể không có chết chóc.
Khương Thu Dương nói:
- Đại Tề chúng ta có chế độ đãi ngộ an ủi tốt nhất, gia quyến của đám sĩ binh bị thương hoặc tử vong đều sẽ nhận được sự chăm sóc tốt nhất. Bọn họ tòng quân há chẳng phải cũng vì một ngày được đối
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thi-thien-dao/1864196/chuong-332.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.