Cho dù không phải sự thật, nhưng ít ra nếu nói với bên ngoài có một cường nhân tuyệt thế như Ma Quân bảo hộ, cũng được coi như là may mắn lớn trong bất hạnh.
- Chỉ là…. Sư phụ ngươi…. Có thể đáp ứng không? Cái loại cao nhân thế ngoại này….
Phương Minh Thông dù sao cũng là người tu luyện, vẫn rất rõ ràng về một ít quy củ của giới tu luyện.
Sở Mặc cười cười:
- Sư phụ ta…. Nhưng chỉ có một đồ đệ là ta thôi.
- Được!
Hoàng thượng đập bàn một cái, phát ra một tiếng giòn vang, vẻ mặt nghiêm túc nói:
- Một trận chiến này chấm dứt, trẫm liền phong ngươi làm Sở vương! Tất cả lãnh thổ Đại Tề đều là của ngươi!
- Hoàng thượng…
Vẻ mặt Phương Minh Thông khiếp sợ nhìn hoàng thượng, muốn ngăn cản.
Hoàng thượng khoát tay chặn lại:
- Ý trẫm đã quyết, trẫm có nhân tài như Sở Mặc, lo gì không có giang sơn? Cấp một nơi cho Sở vương thì có là gì?
Sở Mặc cũng có chút ngẩn người, hắn biết rõ quân vô hí ngôn. Vương này…. Khác với hoàng tử xưng vương, cũng khác với…. Thân Vương của Hạ Kinh! Đây là Chư Hầu vương!
Nói cách khác, sau trận chiến này, tất cả lãnh thổ Đại Tề là của Sở Mặc hắn!
Tuy rằng trên danh nghĩa là của Đại Hạ, nhưng trên thực tế đó chính là tài sản riêng của Sở Mặc hắn!
Có thể danh chính ngôn thuận có được quân đội của mình, có thể danh chính ngôn thuận thành lập một triều
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thi-thien-dao/1864183/chuong-319.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.