Lúc này y cũng đã khôn ra, sợ Sở Mặc lại ném đá ra ngoài, liền bay luôn ra chỗ cách xa hơn đỉnh Cô Bút Phong một chút. Toàn thân bay trong không trung, thoạt nhìn như một vị tiên vậy. Chỉ có điều khí chất trên người vị tiên này rõ ràng quá là tăm tối.
Tuy rằng đã là cao thủ Minh Tâm Cảnh… nhưng vẫn cứ bay lơ lửng như vậy thì cũng hơi miễn cưỡng. Bình thường ở Minh Tâm Cảnh muốn bay trong không trung. Cũng chỉ bay ở khoảng cách cao chừng hơn trăm trượng, nhiều nhất cũng không quá ba trăm trượng. Bởi vì cao hơnnữa, sẽ bị cuồng phong gây ra tổn thương lớn cho cơ thể.
Cho nên, hiếm khi người thuộc Minh Tâm Cảnh sẽ bay lên tới độ cao như vậy.
Bây giờ, độ cao mà Hoa Xuyên Ngưu đang bay đã đạt tới hơn một ngàn ba trăm trượng. Vượt xa khỏi phạm vi mà cơ thể y có thể chịu đựng được!
Cho nên hành vi này khiến y phải thiêu đốt một lượng lớn nguyên lực mới có thể tiếp tục duy trì.Vốn dĩ có thể tiết kiệm sức lực bằng cách bay một lúc lại treo trên vách đá nghỉ một lúc. Đây chính là cách tốn ít sức nhất.
Đáng tiếc biện pháp này bị Sở Mặc dùng đá đập bay một cách vô cùng ngang ngạnh.
Trong lòng Hoa Xuyên Ngưu lại lặng lẽ tăng thêm một lý do bắt buộc phải giết Sở Mặc, nỗi hận của y đã khắc sâu trong xương tủy rồi.
Đến khi bay lên đến độ cao một ngàn năm trăm trượng, Hoa Xuyên Ngưu bắt đầu không chịu
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thi-thien-dao/1864132/chuong-268.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.