Thẩm Tinh Tuyết có chút cẩn thận mà nhìn qua Sở Mặc, nhẹ giọng nói:
- Chuyện này vốn là phụ hoàng làm sai, người không nên làm như vậy. Công tử đối với ta có ơn rất lớn, hơn nữa ta hiểu rõ công tử không phải là loại người có dã tâm như vậy.
Sở Mặc hơi ngẩn ra, lập tức cười khổ nói:
- Nhưng có thể phụ hoàng của ngươi chưa chắc đã nghĩ như vậy.
Thẩm Tinh Tuyết hơi hơi lắc đầu nói:
- Kỳ thật phụ hoàng…. Cũng là tin tưởng vào công tử, chỉ có điều…. Chỉ có điều…..
- Chỉ có điều thân là vua của một nước, có thói quen cho dù là bất cứ chuyện gì cũng đều phải nằm trong sự khống chế của mình đúng không?
Diệu Nhất Nương sâu kín nói.
- Đúng là như vậy, nhưng thật ra ta cảm thấy phụ hoàng cũng không cần thiết làm như vậy.
Thẩm Tinh Tuyết nhìn Diệu Nhất Nương nghiêm túc nói:
- Ta có một cách, có thể giải quyết chuyện này.
- Cách gì?
Diệu Nhất Nương nhìn Thẩm Tinh Tuyết nói.
Thẩm Tinh Tuyết nhỏ giọng nói:
- Sư môn của ta là một môn phái lánh đời, là môn phái chân chính không có xuất thế. Trong môn phái cũng không có đệ tử đi lại trên thế gian. Hơn nữa bọn họ sẽ không để ý đến thân phận kế thừa Phiêu Diêu Cung của Nhất Nương tỷ tỷ. Sư phụ của ta…. Chính là chưởng môn của môn phái đó. Nàng đối xử với ta rất tốt, ta có thể đem tỷ tỷ vào môn phái của ta.
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thi-thien-dao/1864088/chuong-224.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.