- Cho ngươi biết thế nào là năng lực Thiên Nhân Trảm!
Lão già giận giữ gầm lên.
- Có cấp năm mà thôi.
Sở Mặc thản nhiên trả lời, cổ tay hắn vừa dùng sức.
Rắc!
Cổ tay lão già lập tức bị bẻ gãy.
- Á!
Lão rú lên một tiếng, nghe thảm thiết đau đớn đến cùng cực.
Sở Mặc không có bản lĩnh có thể bít kín âm thanh trong cả gian phòng giống như Ma Quân. Cho nên, tiếng kêu thảm thiết ấy vang vọng lên giữa đêm khuya tĩnh mịch.
Cả phủ tướng quân, thậm chí là cả những hàng xóm ở quanh đó đều bị giật mình hoảng sợ.
Không ngờ người phản ứng nhanh nhất lại là Sở Yên, nàng mặc nguyên bộ đồ ngủ, bên ngoài khoác thêm chiếc áo choàng, khuôn mặt táinhợt yếu ớt xông thẳng vào phòng Sở Mặc. Sau đó bị cảnh tượng trong phòng làm cho trợn mắt há mồm đứng lặng người.
Khuôn mặt Sở Mặc che hờ một lớp kết tinh màu trắng, thoạt nhìn có vẻ kỳ lạ. Nhưng nụ cười lạnh nhạt vẻ chế giễu đang thường trực trên môi, hắn vẫn túm chặt lấy cổ tay đã bị bẻ gãy của lão già, nói:
- Tiếng kêu của người còn xấu xí hơn cả tướng mạo ngươi, khó nghe chết được.
Tiếp lời, hắn ngước lên nhìn Sở Yên đang đứng lặng người:
- Nàng thấy đúng không?
- À thiếp, thiếp nhận ra người này!
Sở Yên kinh ngạc thốt lên.
Lúc này, lão già xấu xí dùng một cánh tay khác hung hăng đánh về phía Sở Mặc. Sở Yên kinh hãi
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thi-thien-dao/1864051/chuong-187.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.