Viên Tử Đại lạnh lùng nhìn con trai:
- Con mau ngồi xuống cho ta.
Hạ Kiệt run rẩy, ngồi xuống đó vẻ mặt đầy tủi thân, nức nở khóc.
Điều này càng làm cho Viên Tử Đại bực bội khó chịu, bà ta nhìn con trai, giận giữ nói:
- Khóc, khóc, khóc Giống như con gái vậy! Nhìn thấy con là ta đã thấy phiền, con ở đây chỉ làm vướng việc, cút đi, cút về Thân Vươngphủ mau!
Hạ Kiệt đứng phắt dậy, phẩy mạnh vạt áo, quay người xông ra ngoài.
Viên Tử Đại lật tung cả bàn đầy thức ăn thịnh soạn, sau đó như phát cuồng quát tháo ầm ĩ:
- Sở Mặc! Ta phải băm vằm ngươi thành trăm ngàn mảnh.
Viên Tử Đại như phát điên, đập tan nát tất cả đồ đạc trong căn phòng, sau đó hổn hển thở dốc, nghiến răng nói:
- Ngươi mau ra đây, ta đồng ý với ngươi!Trong phòng bất chợt xuất hiện một lão già, nhìn qua cũng hơn 50 tuổi, tướng mạo khó coi, ánh mặt toát ra vẻ hèn mọn bỉ ổi, hắn nhìn chằm chằm vào cơ thể đầy đặn của Viên Tử Đại, ha hả cười:
- Vương phi thật sự nghĩ thông rồi chứ?
Viên Tử Đại nhìn lão già, sâu trong đáy mắt tỏ vẻ khinh thường, nhưng lại cắn răng gật đầu:
- Ta đồng ý.
Lúc này lão già đã xông tới.
Viên Tử Đại lùi về phía sau một bước, giật giọng nói:
- Đứng lại đó.
- Còn giả bộ thánh thiện cái nỗi gì? Chẳng phải đã đồng ý với ta?
Trên khuôn mặt bỉ ổi
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thi-thien-dao/1864048/chuong-184.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.