- Kết quả, mười lăm người chúng ta, bị phục kích ở cửa động, chỉ cómột mình ta thoát ra.
Ngữ khí Ma Quân hết sức bình thản, nhưng biểu cảm trên mặt trở nên cứng ngắc.
- Họ đều chết cả sao?
Sở Mặc cảm thấy tâm mình lạnh xuống, lẩm bẩm nói:
- Dù muốn cướpcó nhất thiết phải giết người diệt khẩu sao?
- Con nghĩ đơn giản quá.
Ma Quân cười lạnh nói:
- Không giết người diệt khẩu, thì sao những kế thừa này trở thành bí kíp độc nhất vô nhị?Cái gì!
Sở Mặc không nhịn nổi hít một hơi lạnh, lẩm bẩm nói:
- Chỉ vì vậy sao?
- Chỉ một lý do như vậy, đã đủ rồi.
Ma Quân nói:
- Ta may mắn thoát khỏi vòng vây của bọn họ, nhưng bản thân cũng bị trọng thương, một thiếu nữ lương thiện cứu và giúp ta chữa trị vết thương.
- Người ấy là sư mẫu sao?Sở Mặc cẩn thận hỏi.
Ma Quân do dự một chút gật đầu:
- Đúng!
- Nhất định sư mẫu là một người tốt! Sở Mặc nói.
- Nàng ấy là nữ nhân tốt nhất trong lòng ta.
Ma Quân nhẹ giọng nói, trong ánh mắt trong trẻo lạnh lùng, lộ ra một tia ấm áp:
- Ta dưỡng thương mất nửa năm, sau đó cũng không dám trở về tông môn ngay lập tức, chỉ có thể âm thầm hỏi thăm tin tức. Kết quả, ta được biết, là tin đại dữ. Tông môn của ta không còn nữa, phụ mẫu của ta cũng không còn nữa, những trưởng bối thương yêu ta không còn
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thi-thien-dao/1864023/chuong-159.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.