Thiếu nữ quỳ dưới đất, hai má sưng đỏ, dập đầu lạy Viên Tử Đại ba cái:
- Chủ mẫu, lần cuối cùng Yên Chi gọi người như vậy, cám ơn người, xin lỗi, ta hận người!
Nói rồi, Yên Chi đứng dậy, nhìn sâu vào trong mắt Viên Tử Đại:
- Chúc người về sau, càng ngày càng tốt.
- Ngươi... ngươi không còn muốn sống nữa sao?
Cuối cùng trong mắt Viên Tử Đại cũng lộ ra tia hoảng loạn:
- Ngươi có biết, chỉ cần rời xa ta năm ngày... ngươi sẽ bị thối rữa toàn thân mà chết không!- Tâm đã chết, tiếc gì tấm thân?
Yên Chi thoáng nhìn qua Viên Tử Đại, quay người một cách dứt khoát, rời khỏi cửa, biến mất trong màn đêm đang dần lui.
Viên Tử Đại ngồi trên ghế vô lực, ánh mắt tràn đầy oán hận, miệng lẩm bẩm nói:
- Tiện nhân... tiện nhân! Cút đi! Cút đi! Ngươi không phải mạnh miệng, đợi ngươi gần chết rồi... nhất định sẽ quay về đây cầu xin ta!
......
Sáng sớm ngày hôm sau, Sở Mặc thần thái sáng láng đi ra, trongvườn sạch sẽ. Chuyện xảy ra đêm qua, như một giấc mộng, không hề lưu lại một chút dấu vết nào.
Người hầu đưa điểm tâm buổi sáng tới, lúc rời đi, bị Sở Mặc gọi lại: - Đợi chút!
- Sở thiếu gia, có gì sai bảo?
Người hầu này, mặc quần áo giống như hạ nhân bình thường, nhưng có thể nhận ra những người ở đây, đều là tâm phúc của Hạ Kinh.
- Chung quanh đây... chắc cũng có thị vệ phải không?
Sở Mặc
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thi-thien-dao/1864016/chuong-152.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.