Hạ Anh nhìn Hạ Hào và hỏi:
- Lão tam, đệ nói thử xem?
Hạ Hào giật giật khóe miêng, lắp bắp một hồi thật lâu rồi chán nản đáp lại:
- Đệ không biết được, thông thường àm nói thì những chuyện như thế này hoàn toàn không thể xảy ra được!- Trong môn phái của đệ, thiên tài tuyệt đỉnh thì sao, có thể làm được không?
Hạ Hào nghĩ một lúc rồi lắc đầu trả lời:
- Cũng không thể làm được!
Hạ Anh thở dài nói:
- Cuối cùng, cũng là vấn đề quan trọng nhất. Sở Mặc hôm qua đập phá cửa của Thân Vương phủ, đệ cho rằng Hạ Kinh đuối lý, vì y thực sự muốn giết chết Sở Mặc. Nhưng tên xạ thủ đó không phải do y phái đi, lẽ nào Hạ Kinh không biết rõ điều đó hay sao? Với tính cách của y thì Hạ Kinh có thể bỏ mặc làm ngơ hay không? Nhưng đến lúc này Hạ Kinhvẫn chưa có bất cứ một phản ứng nào hết. Cũng chưa có bất cứ chuyện gì... xảy ra với Sở Mặc. Hơn nữa ngày hôm nay hắn lại một lần nữa đi vào trong Thân Vương phủ, mãi cho tới lúc này đây Sở Mặc cũng chưa rời khỏi đó.
Hạ Anh nhìn Hạ Hào rồi nói:
- Lão tam, đệ còn cho rằng tên thiếu niên này... quả thực là một người đơn giản hay không?
- Điều này...
Tuy tính khí của Hạ Hào ngang bướng, nhưng y luôn tin tưởng và phục tùng Hoàng huynh Thái tử của mình. Tuy trong lòng còn rất nhiềunhững không phục, nhưng Hạ Hào cũng không tranh cãi gì
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thi-thien-dao/1864011/chuong-147.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.