- Đừng mà!Hạ Kinh đột nhiên lao tới, tựa như con gà mẹ lao đến bảo vệ gà con vậy. Y giữ chặt lấy những tờ giấy kê đơn thuốc đó, đau khổ lên tiếng cầu xin:
- Sở Công tử... Sở thiếu gia... bổn vương đã sai rồi có được không? Bổn vương không phải... Bổn vương vì không hiểu thôi mà, chẳng phải vậy sao? Ta chưa từng nghĩ rằng... chữa một căn bệnh lại cần tới nhiều thảo dược đến như vậy... Bổn vương cũng chỉ là... nhất thời nóng ruột, ngươi đừng tực giận nhé, bổn vương xin lỗi ngươi một tiếng!
Hạ Kinh nói đoạn rồi bật khóc:
- Ngươi không hiểu đâu, chuyện này... có sức đả kích lớn đến như thế nào đối với bổn Vương. Vì muốn chữa trị khỏi căn bệnh này mà bổnVương có thể hy sinh hết tất cả! Bổn Vương biết rằng những năm nay bản thân mình đã làm rất nhiều việc sai trái, mang đến đau thương cho rất nhiều người, bổn Vương sẽ tìm cách bù đắp... Bổn Vương đảm bảo rằng từ nay trở về sau sẽ chỉ làm những việc thiên! Chỉ cần... chỉ cần Sở thiếu gia có thể chữa khỏi căn bệnh này cho bổn Vương... hu hu...
- Khóc cái gì mà khóc! Đường đường là một Vương gia lại đi khóc trước mặt một đứa trẻ, ngươi không sợ mất mặt hay sao?
Sở Mặc nghiêm mặt lại nhưng ngữ khí thì có phần mềm mỏng hơn một chút.
Hạ Kinh nức nở nói:
- Bổn Vương... những năm nay đã phải chịu đựng áp lực... quá lớn! Bổm Vương không phải là người mềm yếu nhu nhược... Đây là lần đầu
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thi-thien-dao/1864007/chuong-143.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.