Sở Mặc kêu la không ngớt:
- Nóng bỏng chết mất thôi... Sao máu này... lại nóng bỏng đến như vậy? Đây không phải là máu... đây là dung nham núi lửa hay sao vậy? Á... Con có cảm giác toàn thân mình sắp bị nung chảy ra rồi... Sư phụ... hãy mau cho con ra ngoài đi... một chút thôi cũng được!
Ma Quân không động đậy gì hết, cũng không thèm đếm xỉa tới hắn. Gã dùng một tay giữ chặt lấy đầu của Sở Mặc, kệ cho hắn vùng vẫy trong thùng gỗ đó, nhất định không cho đệ tử bước chân ra ngoài.
- Bỏng chết con mất thôi... Con đã chết rồi...
Sở Mặc ủ rũ mặt mày, uể oải mất sức mà nói.- Lúc trước ta hành hạ ngươi như vậy cũng chưa từng thấy nhà ngươi kêu la một tiếng, dũng khí lúc đó của ngươi đi đâu hết rồi hả?
Ma Quân lạnh lùng hỏi.
- Lúc đó người đâu có phải là sư phụ của con đâu mà là một tên đại ác ôn... Đối mặt với đám người xấu xa hành hạ mình thì đương nhiên con phải nghiến răng mà chịu đựng rồi, không thể để mất mặt ông nội của con được!
Sở Mặc lườm nhìn Ma Quân một cái rồi nói tiếp:
- Lúc này người là sư phụ của con, là người gần gũi nhất với con trên thế gian này, con cảm thấy khó chịu thì đương nhiên phải kêu la rồi!Câu trả lời của Sở Mặc khiến cho Ma Quân ngây người một hồi lâu rồi mới tỉnh lại, gã ư hừ một tiếng rồi không nói gì nữa.
Sở Mặc cảm nhận được toàn
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thi-thien-dao/1863998/chuong-134.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.