Sở Mặc nhỏ giọng nói:
- Đệ lại thấy rằng bản thân mình chính là người bình thường nhất trên thế gian này, có lòng tốt nhưng cũng có ích kỷ, thậm chí còn có phần bất phân thiện ác, chỉ phân lập trường.- Trên thế gian này làm gì có ai tự nói bản thân mình không ích kỷ?
Diệu Nhất Nương nhìn Sở Mặc rồi nói:
- Là tỉ tỉ ta không tốt, ta không nên hỏi những thứ không được hỏi. Chỉ là ta cảm thấy đệ làm như vậy thì quá tốt cho tên lão tặc đó mà thôi.
- Chuyện này, kỳ thực cũng phải xem vào thái độ của y mà thôi.
Sở Mặc nói:
- Ta đã có thể trị bệnh giúp y thì đương nhiên cũng có thể lấy được cái mạng của y!
Hai mắt Diệu Nhất Nương bừng sáng, nàng cười nói:
- Phải như vậy chứ!Nàng cứ lo lắng rằng Sở Mặc sẽ bị chịu thiệt thòi, bị lão tặc đó lừa một phen. Chỉ cần Sở Mặc bình yên vô sự thì những chuyện khác Diệu Nhất Nương chẳng thèm bận tâm đến.
Cũng giống như Sở Mặc nói vậy đó, có những lúc tất cả mọi người đều không thể phân biệt được hành vi của mình là thiện hay ác được nữa, mà chỉ có thể xét về lập trường của hành vi đó vì thiện hay ác để mà thực hiện thôi! Con người sống trên thế gian này, đều ăn ngũ cốc tạp lương, có đủ thất tình lục dục, làm gì có ai là không có lòng ích kỷ cơ chứ?
Xong bữa, Sở Mặc lại một mình quay trở lại phủ tướng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thi-thien-dao/1863996/chuong-132.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.