- Đúng vậy, vốn hắn tuy có chút thông minh này, nhưng lại không dùng ra trước mặt nhiều người như vậy. Chậc, chậc. Thiếu gia đơn thuần lương thiện của ta đi đâu rồi? Diệu Nhất Nương đầy mặt cảm khái.
Sau khi Trương Thanh Ngọc nói ra những lời này trong lòng cũng lập tức hối hận. Nhưng lúc này cái mạng nhỏ nằm ở trong tay người ta, linh hồn nhỏ bé sắp bị dọa bay, nào dám nói dối? Liền mất đi năng lực suy nghĩ, lập tức kêu thảm:
- Ta không có gạt ngươi, trên người ta còn có bức thư của Hạ Kiệt cho ta, ngươi xem liền biết!
- Khốn nạn, còn có chứng cứ? Hứa Phù Phù liền kinh ngạc.
- Con heo! Diệu Nhất Nương là thẳng thắng vô lời.
Trương Thanh Ngọc giãy dụa, móc ra một bức thư từ trong túi áo, run lẩy bẩy mở ra:
- Ngươi xem, ngươi xem, chỗ này còn có dấu ấn của Hạ Kiệt, bút tích này… cũng là của y!
Sở Mặc híp mắt, liếc nhìn, cười lạnh một cái, vừa muốn nói gì.
Đúng lúc này, trong không trung bỗng nhiên truyền đến một hồi tiếng phá không thê lương.
Vù!
Một mũi tên trực tiếp bay đến sau lưng Trương Thanh Ngọc!
- Không ổn!
Đối phương muốn giết người diệt khẩu!
Sở Mặc lập tức giận dữ, trong lúc nguy cấp, cũng không nghĩ nhiều trực tiếp ném Trương Thanh Ngọc xuống sạp trái cây dưới lầu.
Ầm!
Mũi tên đó hung hăng cắm vào trên bức tường Thao Thiết Lầu, gần như hoàn toàn không vào, chỉ lưu lại một đoạn
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thi-thien-dao/1863983/chuong-119.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.